Sau 4 ngày ăn ngủ làm việc trong dược phòng, tất cả những viên thuốc giải mà nàng hao tâm tổn trí bào chế cuối cùng cũng hoàn thành. Đặt từng viên dược hoàn trong chiếc hộp gỗ vừa tay, Tô Tử Lăng tiến bước ra ngoài, nhưng vừa mở của phòng thì tim nàng suýt vọt ra ngoài.
-Ngươi ở đây làm gì, muốn hù chết ta sao?
-Ngươi mấy ngày không về phòng nên ta mới đứng đây đợi ngươi. –4 ngày vừa qua không thấy Tô Tử Lăng xuất hiện, tâm Cố Như Nguyệt lại bồn chồn lo lắng chuyện bệnh của mẫu phi nàng, mỗi lần tới dược phòng tìm Tô Tử Lăng thì lại bị tiểu Mai chặn không cho vào, nàng cũng không dám quấy cuối cùng chỉ biết 3 ngày qua mỗi sáng vẫn đứng bên ngoài dược phòng chờ.
Tô Tử Lăng thấy vẻ mặt hớn hở của Cố Như Nguyệt liền nảy ra ý trêu đùa, nàng khoanh tay trước ngực, dựa một bên cửa, cười cợt nói.
-Xem ra ban đêm quận chúa không có quận mã ta ngủ cùng hẳn rất nhớ phải không, đã vậy đêm nay ta phải cố gắng vì quận chúa bồi thường nhỉ hắc hắc...A....!
-Ngươi...ngươi, cái đăng đồ tử nhà ngươi ai thèm ngủ cùng, ta tới chỉ vì thuốc cho mẫu phi, ngươi chớ tưởng bở! –Cố Như Nguyệt bị trêu ghẹo lại một cước nhắm vào chân Tô Tử Lăng đá.
-Cái lão hổ, ta 4 ngày 3 đêm vì mẫu phi của ngươi mà chế thuốc, ngươi không cảm tạ ta thì thôi lại còn đá ta. Đúng là làm ơn mắc oán! –Tô Tử Lăng ôm chân đau nhảy lò cò.
-Hứ, ai mượn ngươi vô lễ với ta trước! Đáng đời! –Cố Như Nguyệt tuy biết Tô Tử Lăng vì chữa bệnh cho mẫu phi nàng mà mấy ngày chỉ ở dược phòng, nhưng mỗi lần thấy bản mặt đáng ghét kia lại không thể tự chủ tay chân hành động.
-Hừ, không thèm đôi co với ngươi. –Tô Tử Lăng cũng không chấp nhặt nữa, coi như nàng tự làm tự chịu.
-Ngươi đi đâu vậy? –Nhìn Tô Tử Lăng đang chuẩn bị dời đi, Cố Như Nguyệt liền tò mò bám theo.
-Ngươi đi theo ta làm gì? –Trông Cố Như Nguyệt bám theo, mặt có chút chút ngơ ngác, Tô Tử Lăng nhìn có chút buồn cười, nàng hiện tại lại rất muốn trêu đùa người trước mặt thêm lần nữa dù có bị ăn đòn.
-Ta...ta chỉ muốn biết ngươi đi đâu. –Cố Như Nguyệt bị hỏi có chút lúng túng.
-Ha, ta đi đâu thì có liên quan tới ngươi sao. –Tô Tử Lăng cười xảo quyệt.
-Ngươi...ngươi là quận mã của ta, ta đương nhiên phải có quyền biết ngươi đi đâu. –Cố Như Nguyệt khoanh tay trước ngực hất cằm tỏ thái độ.
-Vậy ngươi biết rồi thì làm sao, chẳng lẽ muốn đi theo ta. –Tô Tử Lăng lại giăng bẫy.
-Đ...Đúng..đúng vậy! ngươi đi đâu ta theo đó! –Cố Như Nguyệt vẫn cố mạnh miệng.
Biết Cố Như Nguyệt sập bẫy rồi, lúc này Tô Tử Lăng tiến lại gần sát đối phương, mà người kia lại thấp hơn nàng nên phải cúi xuống mới đối mặt Cố Như Nguyệt được.
-Ngươi...ngươi...định làm gì? –Cố Như Nguyệt không nghĩ kẻ kia tiến gần tới nàng, cảm giác lúng túng, mặt có chút hơi ửng hồng, tay bắt đầu phòng bị.
-Ngươi không phải muốn biết ta đi đâu sao? –Một lần nữa được ngắm nhìn trực diện vẻ đẹp diễm