Vào đêm trung thu mãn nguyệt, trăng rằm vừa tròn vừa sáng, dòng người qua lại tấp nập đi chơi trung thu, tiếng cười nói huyên náo cả Phù Dung Trấn.Giữa dòng người đông đúc đó, có một bạch y tiểu cô nương vì ham chơi nên đã lẻn trốn xuống trần gian.Nàng tên Tử Vân, là một người tu tiên trên Linh Sơn, tính tình ngây thơ hoạt bát, dung mạo khả ái mang nét tinh xảo thu hút.
Tử Vân có đôi mắt to long lanh rất có hồn, nụ cười vạn bước sinh hoa, diễm lệ thoát tục.Năm trăm năm nay dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của gia gia và sư phụ, nàng chưa bao giờ rời khỏi Linh Sơn nửa bước.Năm trăm năm dài đằng đẵng, Tử Vân chỉ có thể trò chuyện chơi đùa cùng các tiểu động vật trên núi, mỗi ngày ba bữa cơm canh đạm bạc.
Hằng ngày không phải tu luyện thì bế quan, cuộc sống vô vị đến phát hờn.Một ngày nọ, có một con phi điểu bay đến nói với Tử Vân rằng trần gian vui lắm, náo nhiệt lắm, là một thế giới tràn đầy màu sắc, nơi đó có tình người, tình yêu, có rất nhiều thứ mà trên núi không bao giờ xuất hiện.Tử Vân vốn đã ham chơi nghịch ngợm, giờ lại nghe các tiểu động vật nói trần gian vui như vậy làm nàng không kìm được muốn mở mang tầm mắt.Mãi đến đêm trung thu, hôm nay là lúc trăng rằm tròn nhất trong chục năm nay, là một thời cơ rất tốt để hấp thụ linh khí ánh trăng gia tăng công lực.Nhân lúc gia gia và sư phụ bế quan tu luyện, Tử Vân đã trốn xuống núi để đi xem trần gian rốt cuộc là một nơi như thế nào.Nàng đến gần xuống chân núi thì bị Kỳ Lân thần thú chặn lại.
Kỳ Lân là linh thú của sư phụ, ngàn năm nay hắn đã hạ kết giới canh giữ Linh Sơn, không cho ai lại gần.Thần thú nhìn thấy Tử Vân muốn trốn xuống núi, nó liền hiện chân thân, dùng thú ngữ để giao tiếp với nàng."Tiểu chủ nhân, người muốn đi đâu.
Chủ nhân đã căn dặn ta không cho người xuống núi.”"Ta chỉ đi xuống một ngày thôi, ngươi không nói thì sư phụ sẽ không phát hiện đâu" Tử Vân lại gần sờ đầu hắn.Kỳ Lân lắc đầu từ chối: "Không được, không được.
Chủ nhân phát hiện sẽ phạt ta.”Tử Vân phải nhẹ nhàng dụ Kỳ Lân mở kết giới, nếu nàng mạnh bạo thi phép đánh tan kết giới sẽ kinh động đến sư phụ."Ta nghe nói nhân gian có rất nhiều món ăn ngon, ngươi cũng ăn hoa quả, món chay hết mấy cả ngàn năm rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn nếm thử mỹ vị chốn nhân gian sao?”Kỳ Lân ham ăn không ngừng nuốt nước bọt, đứng trước cám dỗ của thức ăn nhưng nó vẫn cương quyết giữ cái đầu lạnh, không chịu thỏa hiệp.Dụ mãi không được, Tử Vân bực bội liền ra chiêu cuối cùng.
Kỳ Lân đáng ghét, không chịu ngọt thì nàng sẽ cho nó ăn đắng."Ta ăn nói nhẹ nhàng mà ngươi lại không chịu.
Được thôi, ta sẽ mách sư phụ nghe ngươi lén ăn hai trái tiên nhân quả ngàn năm mới kết trái một lần.
Lúc đó ta chịu nghĩa khí nên đã nhận tội thay ngươi.
Bị sư phụ phạt ta bốn ngày không được ăn cơm mà còn phải chép kinh sách một ngàn lần… Còn nữa, có một lần ngươi ham ngủ, để một phàm nhân đến gần Linh Sơn, cũng may là ta dùng kế đuổi hắn đi.
Còn nữa… ""Được rồi được rồi người đừng nói nữa.
Sao người lại nhớ dai đến thế.
Ta cho người xuống núi, nhưng người hứa ngày mai phải quay về đó.”Kỳ Lân lắc đầu bất lực, đành phải nghe lời mở kết giới cho nàng xuống núi.
Nếu nàng tố cáo thì hắn chắc chắn bị sư phụ phạt rất nặng.Hắn hèn mọn nhắc nàng: "Tiểu chủ nhân người nhớ sáng mai phải quay về đó, người đừng lừa ta.”"Yên tâm đi, lời hứa của ta đáng giá ngàn vàng” Nàng vỗ đầu Kỳ Lân mấy cái rồi hứng khởi chạy xuống núi.___Tử Vân thực sự kinh ngạc trước vẻ đông vui chốn trần gian này, mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm.
Ngay trước cửa Trấn Phù Dung, nàng đã hoa mắt và bị thu hút bởi hàng vạn món ăn bày bán trên đường.Một người chỉ ăn cơm canh đạm bạc trong suốt trăm năm nay, Tử Vân tròn mắt tham ăn khi nhìn thấy mỹ vị nhân gian tràn đầy sắc màu này.Nàng chạy lại một tiểu bản hàng rong, mắt tròn xoe bị thu hút bởi thử những cục kẹo hình tròn đỏ đỏ ấy."Lão bản, đây là gì vậy?"Ông chủ nhíu mày chê cười, ngay cả hồ lô ngào đường mà nàng cũng không biết.
Món này con nít ba tuổi cũng biết ăn rồi."Là kẹo hồ lô đó cô nương.”"Cho ta hai cây đi.”Ông chủ đưa nàng hai cây kẹo hồ lô, Tử Vân ngây thơ lấy kẹo xong rồi ngoảnh mặt bỏ đi.Ông ta mặt đầy bối rối gọi nàng lại: "Này này tiểu cô nương, cô chưa trả ngân lượng cho ta.”Tử Vân mới xuống trần gian, nàng đâu biết ngân lượng là gì, trưng ra vẻ mặt ngây thơ hỏi ông ta: "Ngân lượng là gì vậy?""Cô nương đừng trêu chọc ta nữa, nhìn cô ăn mặc gọn gàng như vậy, không phải muốn gạt cây