Tử Vân hóa thân thành kỹ nữ đi vào thanh lâu, nàng sợ bà chủ phát hiện nên đã lanh trí dùng khăn sa che lại gương mặt, sau đó nàng tung tăng đi khám phá xung quanh.Trùng hợp các hoa khôi trong buổi đấu giá hôm nay cũng đeo mạng che mặt.
Ông chủ thanh lâu vốn không phân biệt được ai với ai nên khi nhìn thấy Tử Vân, ông ta hung dữ chạy lại tóm lấy nàng."Còn đứng đây, tới lượt ngươi rồi đấy.”Tử Vân hoảng hốt vì ông ta bất thình lình xuất hiện, động tay động chân với nàng."Này ông kéo ta đi đâu vậy?"Ông ta hối hả kéo nàng lên lầu: "Ả nha đầu này, ăn nói hàm hồ, mau mau chuẩn bị xuống đấu giá.”Tử Vân giằng tay ông ta ra, đau đớn xoa cổ tay, hắn đúng là một tên lỗ m ãng: "Ta không biết ông nói gì hết, ta vào đây chơi thôi.
Nơi này chẳng có gì thú vị cả".
Nàng quay đầu bỏ đi nhưng ông ta vẫn tóm chặt không buông."Thì ra ngươi muốn chơi gì đó thú vị à.
Ta nói ngươi nghe, bây giờ ngươi ra đấu giá hoa khôi, chỉ cần có người ra giá cao là ngươi sẽ được đi du thuyền một đêm với người đó, còn có rất nhiều món ngon đang đợi ngươi nữa đấy.”Tử Vân chưa hình dung ra ông ta đang nói gì thì đã bị ông ta mạnh bạo kéo lên lầu.Ông ta nói chỉ cần ngồi lên chiếc thiên thu này, sau đó ông sẽ hạ nó xuống, nếu có người ra giá cao để bao nàng một đêm thì ông sẽ chia lại một phần ngân lượng để nàng tiêu xài."Nhưng mà…"Nàng chưa kịp dứt lời thì đã bị ông ta kéo lên chiếc thiên thu, sau đó ông hạ dây xích xuống vũ đài.Trong lúc giằng co gấp gáp, chiếc khăn đeo mặt của Tử Vân bị cái móc trên võng làm rách, khăn sa rơi xuống đất, lộ ra gương mặt mỹ miều hút hồn.Nàng tựa như tiên tử thất lạc chốn trần gian, từ trên cao hạ xuống rừng hoa bên vũ đài, thân hình mảnh mai lúc ẩn lúc hiện trong trang phục vàng nhung, đôi mắt long lanh sáng như vì sao trời, làm cho tất cả nam nhân tại hiện trường nhìn không rời mắt.
Họ như bị đóng băng, mải mê nhìn về phía hoa khôi sáng nhất Mãn Nguyệt Đài.Các nam nhân la hét tranh nhau muốn đấu giá nàng."Ta ra năm trăm lượng.”"Ta ra một ngàn lượng.”"Ta ra năm ngàn lượng, hôm nay cô nương này sẽ thuộc về ta.”Một hoa hoa công tử giơ quạt lên ra giá: "Mười vạn lượng.”Ai nấy đều trầm trồ với sự hào phóng của vị công tử này.
Ông chủ tham lam nghe thấy số tiền mười vạn lượng liền hai mắt sáng trưng, nhanh miệng đồng ý đáp trả."Thành giao, hôm nay cô nương này sẽ thuộc về công tử.”Ông ta đẩy Tử Vận vào lòng hắn, một tay nhận tiền một tay giao người.Lúc công tử này nói chuyện, Hàng Ma kiếm hướng về phía hắn ta không ngừng rung lên.
Mệnh kiếm của Lạc Phong rất nhạy bén với yêu khí, trừ phi là tà ma có công pháp cực kỳ lợi hại, còn những tên yêu ma thấp kém thì không thể nào tránh khỏi.
Lạc Phong tin rằng tên này nhất định là Thích Huyết Lang.Chàng cười nhẹ, đặt ly rượu xuống: “Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi.”___Thích Huyết Lang dẫn theo Tử Vân ngơ ngác chưa trải sự đời rời khỏi Mãn Nguyệt Đài, hắn đưa nàng lên chiếc du thuyền trung thu, gọi món ngon đầy bàn cho nàng."Chưa hỏi quý danh của cô nương" Hắn ta lấy ra một hộp châu báu tặng cho Tử Vân.Nhưng chỉ nhận lại một câu chê bai từ nàng: "Ngươi đưa ta châu báu cẩm thạch để làm gì chứ, đồ ăn trên bàn còn tốt hơn những thứ này”.Cô nương vô tâm vô phế chỉ cần thấy đồ ăn là sáng mắt.
Từ lúc ngồi vào bàn, nàng chỉ lo ăn mà không hề hay biết người ngồi kế bên mình chính là một con sói nguy hiểm.Chỉ trong chớp mắt nàng đã ăn hết thức ăn trên bàn.
Hắn ta há hốc mồm, vỗ tay lia lịa: "Trông cô nương nhỏ nhắn, không ngờ sức ăn lại lớn như vậy.
Tại hạ thực sự bái phục.”Hắn nở nụ cười gian manh, quay qua nói với Tử Vân: "Cô nương ăn no rồi đúng không.
Giờ thì đến lượt ta nhé.” Hắn vừa nói vừa luồn tay qua vòng eo nàng.Tử Vân tức giận đẩy hắn ra: "Đáng