Thái dương dâng lên đỉnh đầu, họ cứ thế tựa nhau ngủ hết một đêm.
Bả vai Lạc Phong cứng đơ, chàng nhẹ nhàng đặt Tử Vân nằm xuống đất, sau đó đứng dậy cử động gân cốt.Gru… gru..Bụng chàng đánh trống liên hồi, phải tìm thứ gì đó ăn thôi.
Lạc Phong tạm thời để nàng nằm đó rồi chạy đi lấy thức ăn cho cả hai.Chàng vừa rời đi chưa bao lâu thì Tô Mộ Nam chạy đến tìm Tử Vân.
Hắn bật cười vì nàng ngủ say sưa đến giờ chưa chịu thức, y như một trư mỹ nhân vậy.Hắn vỗ nhẹ vào cánh tay, lay nàng tỉnh dậy."Tử Vân cô nương, dậy đi, mặt trời rọi đến mông rồi."Bộ dạng ngái ngủ của cô làm hắn bật cười thành tiếng.Tử Vân khó khăn mở mắt, hơi giật mình khi trông thấy hắn ngồi trước mặt.
Nàng ngồi dậy vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài.Hoo…Nàng mơ hồ gãi đầu, nàng nhớ hôm qua hình như có ai đó ôm mình thì phải Không lẽ là hắn ta?"Ngươi…"Tử Vân hoảng loạn lấy hai tay che lại thân thể mình."Hôm qua ngươi đã làm gì ta?"Tay chân hắn lúng túng, miệng lấp vấp sợ hãi: "Nàng… nàng có hiểu lầm gì chăng, đêm qua ta không làm gì nàng cả." Chưa gì trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy."Ngươi ngươi bình tĩnh, đừng cuống quýt như vậy… ta chỉ đùa thôi."Tức thiệt, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng ăn hiếp hắn nữa."Nàng làm ta sợ chết." Hắn vuốt nhẹ ngực trái, vỗ về trái tim yếu đuối của mình.Tử Vân đến gần bờ sông, với tay lấy nước rửa mặt, làn nước mát lạnh giúp nàng tỉnh táo hẳn.Giọt nước trong như hạt ngọc, lăn dài trên dung nhan tuyệt đẹp, trông nàng vừa tinh nghịch khả ái, vừa như tiên nữ không vướng bụi trần.
Tô Mộ Nam đứng như điểm huyệt, hai mắt không thể nào di dời khỏi gương mặt Tử Vân dù chỉ một giây.Nàng huơ huơ tay trước mặt hắn nhưng hắn vẫn không có phản ứng, nàng cau mày đánh nhẹ vào ngực hắn."Nè, ngươi trúng tà hả, sao đứng im như khúc gỗ vậy."Tô Mộ Nam lập tức ngậm miệng lại, lấy tay lau lau khoé môi ươn ướt, thật là mất lễ nghi quá đi.Gru…Nàng ngại ngùng ôm lấy cái bụng đói cồn cào.
Tô Mộ Nam thấy vậy liền lấy hai cái bánh bao thịt trong tay áo ra đưa nàng: “Tử Vân, chắc nàng cũng đói rồi, ăn bánh bao đi, còn nóng đó.”“Ngươi tốt quá, đa tạ nha.” Nàng đói lắm rồi, nhòm nhoàm nhai một lần hai cái bánh, vừa mới khen nàng khả ái bây giờ lại ăn mất lễ nghi như vậy.
Không sao, trong mắt hắn, dù nàng có làm gì thì vẫn đẹp động lòng người.
Bởi thế nhân gian mới có câu: “Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi.”“Tử Vân, nàng thực sự độc nhất vô nhị.
Dung mạo khả ái kiều diễm, công pháp cao cường, tính tình lại hoạt bát náo nhiệt.
Hơn nữa, nàng lại thông minh lanh lợi… trên thế gian thực sự có người hoàn mỹ đến thế sao?”“Gì chứ” Nàng mím môi nhịn cười, vừa mới ngủ dậy mà có người khen nàng tới tấp như vậy, trong lòng quả thực tâm hoa nộ phóng, kiêu ngạo hẳn ra.Lạc Phong đứng phía sau gồng chặt bàn tay ghen tức tối, chàng mới rời đi là có người giành chỗ, đúng là phòng ngày phòng đêm, khó phòng giặc nhà.Thấy bọn họ cười nói vui vẻ, trong lòng chàng quả thực có chút khó chịu.…Bảy người lên đường rời khỏi Cao Gia Trang, tại sao lại là bảy người chứ, đây vốn là cuộc hành trình lịch luyện của năm bằng hữu kết giao mà.
Tử Vân không chịu, nàng phải tìm cách đuổi ả Băng Cơ về, đừng mãi đi theo cản trở địa cầu quay.Nàng dừng bước chân, đưa tay mời cô ta rời khỏi: “Ngươi có thể về nhà rồi.”“Ngươi ý gì?”"Rõ ràng là ta không muốn ngươi đi theo rồi, còn phải hỏi.”“Ngươi… Ta không rảnh hơi đi theo ngươi, ta phụng mệnh của chưởng môn, đi theo phò trợ Lạc Phong.”Tử Vân khoanh tay, hất mặt lên trời.Lạc Phong gãi gãi trán, tự nhiên bị họ lôi xuống nước: “Thực ra…”Chàng cũng muốn bảo Băng Cơ và cả Tô Mộ Nam rời khỏi, thế nhưng hành vi nhỏ mọn như vậy thật mất