Giản Yên vẫn ôm bồn cầu nôn đến dịch bao tử cũng muốn tràn ra ngoài, toàn thân như bị rút đi hết sức lực.
Nàng nhắm mắt lại, bọt nước thấp thỏm ở đáy mắt chậm rãi biến mất, ánh mắt từ từ trong trẻo.
Xung quanh phòng vệ sinh tĩnh lặng, vòi nước bên cạnh nhiễu xuống từng giọt từng giọt, rơi vào trong lòng vốn đang hoảng loạn của nàng, như nước muối sát vào vết sẹo mới vừa bị xé toạt, đau đến khuôn mặt nàng trắng bệch.
Nàng ấn xuống nút xả nước bồn cầu, tay đỡ thành bồn cầu đứng lên, eo đau nhức đến lợi hại, suýt chút nữa thì nàng lại ngồi sập xuống đất.
Nửa giờ sau, Tô Tử Kỳ nhận được điện thoại của Giản Yên, nàng sững sờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Giọng nói Giản Yên khàn khàn: "Không có gì, đột nhiên em muốn trở về khách sạn."
Một câu giải thích dư thừa cũng đều không có, giọng nói lộ ra cứ như lòng đã hóa tro nguội.
Tô Tử Kỳ nghe thấy có cái gì không đúng lại không có hỏi nhiều, nàng lập tức xuống lầu lái xe đến Vi Anh Hoa Uyển đón Giản Yên.
Lúc Giản Yên rời đi vẫn không quên đem tất cả các cửa sổ trong nhà đóng lại, ngay cả rèm cửa sổ cũng được kéo kín, phần đồ ăn không được đụng tới nằm ở trên bàn trà bị nàng cầm ở trên tay mang theo ra ngoài.
Rời khỏi căn nhà thì nàng vứt vào trong thùng rác cách đấy không xa bao nhiêu, căn nhà ở sau lưng vẫn lặng lẽ giống như chưa từng có ai tiến vào.
Tô Tử Kỳ lái xe đến gần chung cư thì gọi điện thoại cho Giản Yên, vẫn chưa tắt điện thoại đi thì cửa xe đã có người mở ra.
Giản Yên cầm theo túi xách ngồi vào trong, giọng nói của nàng vẫn khàn khàn như cũ, nghe không khác gì so với vừa rồi ở trong điện thoại di động, nàng nói: "Tô tỷ, trở về khách sạn đi."
Tô Tử Kỳ quay đầu nhìn Giản Yên, trong xe không có mở đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài rọi vào, thùng xe lại là một mảnh tối hề hề, vì lẽ đó chỉ có thể nhìn thấy đường nét ngũ quan, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt, Tô Tử Kỳ dừng vài giây hỏi: "Kỷ tổng, có việc gì rồi sao?"
Giản Yên trầm mắt xuống: "Ừm, chị ấy còn có chút việc bận chưa xong."
Ngày hôm qua mọi người đều biết Kỷ tổng rời đi trước là vì đi xử lý công việc, Kỷ Vân Hân bận rộn là chuyện mà tất cả mọi người đều hiểu rõ ở trong lòng.
Nghĩ thôi cũng biết, lão bản của một công ty giải trí, dưới trướng còn có nhiều công ty con như vậy, đi theo bọn họ ghi hình cũng đã là chuyện cực kỳ không dễ dàng, bây giờ một mình rời đi trước, tất cả mọi người đều biểu thị có thể hiểu được.
Tô Tử Kỳ nghĩ đến vẻ mặt của Giản Yên vào ngày hôm qua trước khi Kỷ Vân Hân rời đi, cũng không giống như là rất khó chịu a? Tại sao bây giờ lại là như vậy?
Nàng có chút không hiểu lái xe đến cửa khách sạn, quay đầu nói với Giản Yên: "Chị đi lên trên đấy với em?"
Tay Giản Yên đang bấm điện thoại hơi ngừng lại, nàng ngẩng đầu lên, Tô Tử Kỳ nhìn thấy khóe mắt nàng rất đỏ, con mắt sưng vù, sắc mặt trắng bệch, trạng thái không tốt cho lắm, Tô Tử Kỳ cau mày nói: "Yên Yên?"
Giản Yên cất điện thoại đi cầm lấy khẩu trang từ trong túi xách đeo lên: "Không cần, em tự mình đi lên là được rồi."
Nàng hơi động đậy thân mình, phần eo đau nhức đến mức nàng suýt chút nữa đã đau đến kêu ra, phỏng chừng ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên cơ thể nàng đã chịu quá giới hạn, Giản Yên nhíu mày nói: "Tô tỷ, sắp xếp lịch giúp em hẹn bác sĩ Lục gần nhất đi."
Tô Tử Kỳ có chút quan tâm: "Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"
Giản Yên nhẹ nhàng cử động: "Eo của em có chút đau nhức."
"Đau nhức eo là chuyện bình thường, làm việc quá độ uể oải nên mới như vậy." Tô Tử Kỳ nói: "Chắc là do ngày hôm nay đóng phim hơi mệt, chị dành ra một khoảng thời gian hẹn bác sĩ Lục cho em."
Giản Yên trầm giọng đáp lại sau đó giẫm giày đế bằng bước xuống xe, Tô Tử Kỳ đi theo ở sau lưng nàng đưa nàng đi đến cửa thang máy.
Giản Yên sau khi trở về phòng liền ngồi phịch ở trên sô pha, một chút cũng không muốn động đậy, nàng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm tên của Kỷ Vân Hân.
Trước đây đi theo phía sau tên của Kỷ Vân Hân đều là những dòng giới thiệu liên tục, hoặc là làm chức vị gì, hoặc là từng làm cái gì, mà bây giờ đi theo phía sau tên của Kỷ Vân Hân nhiều nhất chính là tên của nàng.
# Kỷ Vân Hân Giản Yên trên chương trình #
# Kỷ Vân Hân Giản Yên xứng đôi #
# Rốt cuộc ai là lão bản xuất sắc nhất của Kinh Nghi, là Kỷ Vân Hân sao? #
Giản Yên tiện tay ấn vào màn hình, thần sắc bình tĩnh, xúc động bất an tựa hồ như đã theo nôn mửa mà lao xuống bồn cầu, bây giờ cả người nàng đều rất trầm tĩnh.
Kỷ Vân Hân bận rộn, đương nhiên là nàng biết điều đó, dù sao nàng cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết Kỷ Vân Hân, người kia không chỉ quản lý mỗi một Kinh Nghi, thậm chí còn quản lý rất nhiều công ty con mà nàng không biết.
Nàng cũng đã gặp qua dáng vẻ Kỷ Vân Hân bận rộn làm việc đến nửa đêm, cho dù bây giờ đang ghi hình chương trình, nhưng Kỷ Vân Hân cũng thường xuyên thức đến nửa đêm.
Những điều này nàng đều biết, thế nhưng nàng vẫn còn có chút khó chịu.
Nàng khó chịu không phải là vì Kỷ Vân Hân bận rộn, cũng không phải là vì người kia không có quay về, hay cũng không phải là vì người kia không thể đúng hẹn xuất hiện ở trong nhà, mà là vì nàng sợ người kia tắt máy với mình.
Chuyện như vậy vào lúc kết hôn cũng không phải là chưa từng bắt gặp, nàng còn nhớ hồi đó lúc mới vừa kết hôn không lâu, nàng nhận được mệnh lệnh của Kỷ Tùng Lâm là kêu Kỷ Vân Hân về nhà.
Lúc đó nàng liền gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân, liên tục bốn, năm cuộc gọi đều không có ai nhận, cuối cùng là trực tiếp tắt máy, mặc cho nàng ngồi đợi một mình ở trong nhà suy nghĩ lung tung.
Có thể người kia tắt máy là vì nàng gọi điện thoại ngay lúc người kia bận rộn; hoặc là người kia đang lái xe, nghe máy thì sẽ dễ gây tại nạn giao thông; cũng có thể tắt máy là vì điện thoại của người kia bị hư rồi.
Khi đó nàng chính là nghĩ như vậy, liều mạng kiếm cớ, tìm lý do cho Kỷ Vân Hân, chính là không chịu thừa nhận người kia là vì phiền chán bản thân mình gọi đến nên mới tắt máy.
Sau đó buổi tối Kỷ Vân Hân xuất hiện ở tại Kỷ gia, nàng mới biết hết thảy chỉ là mình cả nghĩ quá nhiều rồi, người này không có gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng không có gặp tai nạn xe cộ, tất cả chỉ là nàng tự dưng tưởng tượng.
Loại cảm giác lúng túng kia đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, cùng với lúc này—— giống hệt như đúc.
Cho nên nàng nhanh chóng rời khỏi căn nhà kia ngay lập tức, nàng không biết nếu mình đối mặt với một hoàn cảnh giống như lúc trước, một tình huống giống như lúc trước, bản thân có bị mất khống chế hay không.
Không phải nàng không thừa nhận, khúc mắc của bản thân mình, vẫn còn chưa cởi ra hết được.
Giản Yên trở mình ở trên sô pha, động tác muốn gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân ngừng lại, cuối cùng thoát ra khỏi ứng dụng gọi điện thoại, tắt điện thoại di động đi, cầm lấy gối ôm chôn mặt vào đấy.
Toàn thân đều rất mệt mỏi, uể oải không nói ra được, nàng cũng không có đi rửa mặt mà cứ như thế sững sờ mở mắt nhìn đèn thủy tinh treo ở đỉnh đầu.
Đôi mắt sắp nhắm lại thì Giản Yên sờ sờ tìm điện thoại di động, đem âm lượng chỉnh đến cao nhất.
Nếu như Kỷ Vân Hân hết bận, thì sẽ gọi điện thoại cho mình đúng không?
Giản Yên ôm cái ý niệm này nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cả căn phòng yên lặng, so với bầu không khí trong một căn phòng khác khác biệt rõ ràng.
Kỷ Thủy Tuyền ngồi trên ghế làm việc hỏi Phó Cường: "Vẫn không có tin tức?"
Phó Cường đứng ở trước mặt hắn, lắc đầu: "Mậu cảnh sát vẫn còn đang điều tra."
"Điện thoại thì sao?" Chiều hôm nay Kỷ Thủy Tuyền nhận được điện thoại từ Phó Cường, hắn mới vừa xuống máy bay, còn chưa kịp cùng Đỗ Nhạn trở về Kỷ gia nhìn cha già thì điện thoại đã bị người ta gọi đến.
Dù sao cũng là điện thoại từ trợ lý của Kỷ Vân Hân, hắn không hề nghi ngờ đây chỉ là một trò đùa, lập tức chuẩn bị chuyên cơ riêng chạy đến đây.
Đỗ Nhạn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn cân nhắc mãi đến cuối cùng vẫn quyết định giấu chuyện này trước, chỉ nói với Đỗ Nhạn là công việc lúc trước không được xử lý tốt, vì lẽ đó muốn bay ngược trở lại hoàn thành, đồng thời cũng nói nàng trở về nhà bồi Kỷ Tùng Lâm trước.
Từ trước đến giờ Đỗ Nhạn đều tin tưởng không nghi ngờ gì hắn, nàng leo lên xe đến đón trở về Kỷ gia.
Nghĩ đến ánh mắt tin tưởng kia của Đỗ Nhạn cùng với Kỷ Vân Hân bây giờ không biết sống chết ra sao liền khiến Kỷ Thủy Tuyền không nhịn được ấn ấn lại hai bên thái dương đau nhức.
Ba đời Kỷ gia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, mỗi lần Kỷ Vân Hân đi ra nước ngoài bên cạnh đều sẽ có trợ lý, thư ký cùng với đoàn luật sư, không nghĩ tới lần này một mình tới nơi này lại xảy ra chuyện như thế.
Cũng trách nàng không đủ cẩn thận, thế nhưng bây giờ không phải là thời điểm nên đổ trách nhiệm cho ai, mà là phải tìm được Kỷ Vân Hân.
Tính tình Kỷ Thủy Tuyền xưa nay luôn nho nhã, giờ khắc này sắc mặt lại vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, Phó Cường giương mắt nhìn hắn, vẫn như cũ thấp giọng đáp lại: "Vẫn không gọi được."
Buổi chiều Phó Cường nhận được điện thoại của Kỷ Vân Hân, là vào lúc sau khi nàng leo lên xe nói đi đến sân bay khoảng nửa tiếng đồng hồ, Kỷ Vân Hân gọi điện thoại cho hắn nói là không về nước, muốn đi đến công trường kiểm tra.
Giọng nói của Kỷ Vân Hân không khác gì so với bình thường, thái độ cũng không khác biệt, vẫn thanh thanh lãnh lãnh lộ ra lạnh lẽo như cũ.
Lúc đó Phó Cường không nghĩ nhiều, sau khi đáp lại khoảng chừng hơn mười phút mới cảm thấy có gì không đúng, hắn lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân, kết quả lại là tắt máy.
Thân là trợ lý của Kỷ Vân Hân, hắn cũng được tính là hiểu rõ Kỷ Vân Hân, điện thoại di động của nàng chưa bao giờ tắt nguồn, vì lẽ đó hắn lập tức có linh cảm không tốt, lập tức phái người đi điều tra, lúc sau nhận được hai cái tin tức.
Thứ nhất, hôm nay Lạc Thời có đến công ty.
Thứ hai, xe Kỷ Vân Hân ngồi lên là Lạc Thời lái.
Phó Cường nhận được hai cái tin tức này đầu óc lập tức choáng váng.
Lạc Thời cấu kết với Phan tổng là bí mật, trong công ty vẫn chưa có người nào biết, Kỷ Vân Hân còn ở trong đại hội cổ đông nói mình đang điều Lạc tổng đi làm việc, điều này càng khiến cho Lạc Thời hành động càng thêm thuận tiện, giống như là nhận được thánh chỉ, không có ai hoài nghi, ngoại trừ Phó Cường.
Phó Cường tự biết Kỷ Vân Hân rất có khả năng là bị Lạc Thời bắt đi, mà cuộc điện thoại cuối cùng kia của nàng cũng có thể là do Lạc Thời ép buộc nàng nói.
Hắn không dám tự mình đưa ra quyết định cho nên lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Thủy Tuyền, Kỷ Thủy Tuyền bay đến bên này bước đầu tiên là liên hệ với một vị cảnh sát viên thân thiết.
Ở trong tình huống không được đánh rắn động cỏ bắt đầu điều tra, thế nhưng Lạc Thời cứ như là bỗng nhiên bốc hơi biến mất, bọn họ đã tìm thấy xe mà Lạc Thời vứt bỏ, chỉ là hắn và Kỷ Vân Hân từng ngồi trên chiếc xe đó bây giờ đang ở chỗ nào, thì vẫn không có tra ra được.
Điểm quan trọng nhất, Lạc Thời đến tận bây giờ, đều không có gọi đến một cú điện thoại, điều này khiến cho Kỷ Thủy Tuyền rất bất an.
Nếu như có thể gọi đến một cuộc, biết được mục đích của Lạc Thời, chỉ cần là vì tiền, vậy chuyện này liền đơn giản, thế nhưng hắn rất sợ, Lạc Thời không phải là vì tiền.
"Để Mậu cảnh sát phái nhiều người hơn nữa đi tìm kiếm, không được kinh động đến bất kỳ người nào."
Hắn nói xong thở dài: "Nếu như có điện thoại gọi đến, lập tức chuyển ngay đến cho tôi."
"Chỉ cần là đòi tiền, bất luận bao nhiêu cũng đều phải đồng ý."
Phó Cường đối với chuyện này cũng cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm, nếu như hắn có thể bồi Kỷ Vân Hân cùng đi đến sân bay, nếu như hắn đưa Kỷ Vân Hân lên xe, nếu như hắn phát hiện có gì đó không đúng sớm hơn một chút, thì chuyện lần này sẽ không diễn biến thành ra như vậy, hắn gật đầu nói: "Tôi biết nên làm như thế nào ạ."
Kỷ Thủy Tuyền trầm mặc vài giây: "Đi ra ngoài trước đi."
Phó Cường cúi người xuống: "Vậy tôi đi gọi điện thoại cho Mậu cảnh sát."
Trước mặt không có tiếng đáp lại, Phó Cường ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn, phát hiện Kỷ Thủy Tuyền cúi đầu, văn kiện bày ra ở trên mặt bàn, cuối trang chính là chữ ký của Kỷ Vân Hân.
Hắn nhìn thấy một Kỷ Thủy Tuyền bất cứ lúc nào cũng đều tao nhã khéo léo giờ đây đang cắn chặt răng, đôi mắt kia đột nhiên chớp xuống mấy cái, hắn nhìn đến không nhịn được chóp mũi cũng bắt đầu chua xót.
Một đêm qua đi, cảnh sát đã đi tìm kiếm rất nhiều nơi, bởi vì không thể đánh rắn động cỏ do đó hành động rất bất tiện, Kỷ Thủy Tuyền một đêm không ngủ khiến hai bên tóc mai của hắn bị nhuộm trắng toàn bộ.
Phó Cường đứng trước bàn làm việc, Kỷ Thủy Tuyền đều duy trì cái tư thế ngồi này cả một đêm, hầu như đều không có cử động, hắn vừa vào cửa thì Kỷ Thủy Tuyền liền đứng dậy ánh mắt có chút kỳ vọng nhìn hắn, Phó Cường lắc đầu nói: "Vẫn không có tin tức."
Chân Kỷ Thủy Tuyền đứng yên một hồi liền mềm nhũn, hắn ngã người ngồi xuống trên ghế giọng nói hơi trầm thấp khàn khàn: "Tiếp tục tra."
"Kỷ tổng, nếu không..."
"Không được." Kỷ Thủy Tuyền mặt lạnh xuống, bây giờ bọn họ vẫn không biết mục đích của Lạc Thời là cái gì, lỡ như làm lớn chuyện, chọc giận Lạc Thời, Vân Hân liền càng thêm nguy hiểm.
Đương nhiên Phó Cường cũng biết kế sách như vậy không chu toàn, nhưng mà bây giờ cách thời gian Kỷ Vân Hân mất tích đã là mười mấy tiếng, hắn thật sự rất lo lắng.
Hai người mới vừa thương lượng xong thì điện thoại của Kỷ Thủy Tuyền vang lên, hắn nhìn xem tên trên màn hình điện thoại ánh mắt sáng ngời, sau đó ngẩng đầu nói với Phó Cường: "Đi ra ngoài trước đi."
Phó Cường gật đầu: "Vâng."
Phó Cường rời khỏi phòng làm việc, cửa phịch một tiếng đóng lại.
Giản Yên nghe thấy tiếng gõ cửa giật mình ngồi dậy, nàng sờ sờ cái trán cất giọng hô đến bên ngoài: "Cửa không khóa."
Đứng ngoài cửa là Tô Tử Kỳ, nàng nhìn thấy Giản Yên còn ăn mặc quần áo của ngày hôm qua không hiểu nói: "Em không ngủ sao?"
Giản Yên vò mắt: "Có ngủ."
"Mới vừa tỉnh dậy, em đi rửa mặt." Nàng nói xong tiến vào trong phòng vệ sinh, lướt qua tấm gương thì ánh mắt của nàng ngắm nhìn bản thân mình, sắc mặt thì khẽ biến trắng, con ngươi đen bóng hiện ra, đôi mắt còn có chút sưng vù.
Tô Tử Kỳ có chút không yên lòng nhìn về phía phòng vệ sinh, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy nàng mới ngồi xuống ở trên sô pha.
Chỗ này còn dư lại hơi ấm, tay nàng di chuyển về hướng bên cạnh sờ sờ, cả một khối đệm đều có nhiệt độ, chăn mỏng bị đặt chếch ở một bên, cũng ấm áp như vậy.
Vậy là tối hôm qua Giản Yên, là nằm ngủ ở trên sô pha hay sao?
Giản Yên bước ra thì nhìn thấy Tô Tử Kỳ cau mày trầm ngâm suy nghĩ, nàng gọi: "Tô tỷ, có thể xuất phát."
Tô Tử Kỳ thấy Giản Yên đã thay một bộ quần áo mới, mái tóc được buộc lên gọn gàng, toàn bộ thân người so với vừa rồi thì nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, nàng không có đứng dậy nhìn Giản Yên nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Giản Yên hơi run lên: "Sao ạ?"
Tô Tử Kỳ hỏi nàng: "Em và Kỷ tổng, ngày hôm qua ở Vi Anh Hoa Uyển, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Vẻ