Hai ngày nay Giản Yên vẫn cảm thấy eo của mình đau nhức đến dữ dội, nàng đoán rằng có thể là vì đóng phim nhiều dẫn đến mệt mỏi quá độ.
Vốn dĩ ngày hôm qua Tô Tử Kỳ cũng đã hẹn khám với bác sĩ Lục, chuẩn bị buổi trưa sẽ đến, ai ngờ lại phải đến bệnh viên sớm hơn dự kiến.
Trên xe, Tô Tử Kỳ thỉnh thoảng quay đầu: "Yên Yên, vẫn ổn chứ?"
Giản Yên ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, sắc mặt nàng chưa bao giờ trắng xám như vậy, tâm trạng lúc này giống hệt như lúc nàng mới vừa biết bản thân mình mang thai vậy, mờ mịt thất thố, vô cùng bất lực.
Trước đây nàng lúc nào cũng trách đứa nhỏ này đến không đúng lúc, bây giờ nghĩ đến đứa nhỏ này thật sự có thể sẽ bị mất đi, nàng vẫn không ức chế được loại khủng hoảng kia ở trong lòng, so với lần làm phẫu thuật kia thì còn nghiêm trọng hơn.
Lần kia nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, không có ý định giữ lại đứa nhỏ này, tuy rằng vô cùng đau đớn, thế nhưng nàng không đến nổi đau đớn giống như bây giờ.
Tay chân lạnh lẽo, toàn thân run nhẹ, nàng đã chấp nhận đứa nhỏ này đến, đã tưởng tượng đứa nhỏ này tồn tại trong cuộc sống sau này, nàng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ về sinh hoạt của hai người hoặc là ba người, nếu như giờ khắc này mất đi đứa nhỏ này-- Giản Yên cắn chặt răng, khó chịu không lên tiếng, Tô Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh lo lắng cất giọng nói rõ từng chữ: "Yên Yên, nhìn chị."
Giản Yên không hề động đậy, Tô Tử Kỳ cho xe dừng ở chỗ đỗ xe bên đường, nàng kéo cổ tay Giản Yên qua: "Nhìn chị!"
Giọng nói bên cạnh truyền đến rất nhiều ác liệt, nhưng Giản Yên lại giống như chỉ mới vừa nghe thấy, nàng nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Tử Kỳ.
Sau khi đối đầu với đôi mắt của Giản Yên Tô Tử Kỳ mới nói: "Nói cho chị biết bây giờ em có cảm giác gì."
Bờ môi của Giản Yên khẽ mở, thế nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh nào, nàng cứ như là một đĩa phim bị mất tiếng, vẻ mặt bất an, vài giây sau đó nàng mới nói ra vài chữ từ trong miệng: "Em không biết, em cảm thấy, giống như xuất huyết."
Câu nói này khiến vẻ mặt của Tô Tử Kỳ cũng đột nhiên thay đổi.
Giản Yên bây giờ là đang mang thai hơn bốn tháng, xuất huyết không phải là chuyện nhỏ, hơi liên tưởng thêm một chút thì liền biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Là dấu hiệu trước khi sinh non.
Giản Yên nói xong nhìn về phía Tô Tử Kỳ, đáy mắt có e ngại, tâm trạng hoảng sợ bất an của Giản Yên quá mức rõ ràng, Tô Tử Kỳ cũng lập tức cảm nhận được, nàng nhìn Giản Yên nói: "Em chắc không?"
"Em cảm nhận được." Giọng nói lần này so với vừa rồi thì bình thường hơn rất nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn khá khó coi như cũ.
Tô Tử Kỳ đỡ cơ thể của nàng ngồi thẳng lên nói rằng: "Yên Yên, chị xem rất nhiều người ở trên mạng nói rằng bị xuất huyết không chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện gì, em không nên tự doạ mình trước, tâm trạng cũng rất quan trọng, kiên cường một chút, được không?"
Giản Yên nghe thấy nàng nói như vậy mím môi, tuy rằng tâm trạng rối loạn bất an không có được Tô Tử Kỳ động viên biến mất hoàn toàn, thế nhưng nàng cũng đã không còn hoảng loạn giống như vừa rồi.
Kỷ Vân Hân không có tin tức gì vẫn còn nằm ở trong ngực nàng, khiến cho nàng lo sợ và bất an, mà đứa con trong bụng có khả năng sẽ gặp chuyện lại như là một cọng cỏ cuối cùng, trong lúc nhất thời nàng thật sự không chịu được nhiều đả kích như vậy.
Hiểu nhiên Tô Tử Kỳ cũng hiểu được cảm giác của Giản Yên, nàng vỗ vỗ vai Giản Yên nói: "Không có chuyện gì, đứa nhỏ này đã cùng em trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không sao cả."
"Tin tưởng chị."
Nàng nói xong kéo tay Giản Yên qua, phát hiện đầu ngón tay của Giản Yên lạnh lẽo, nàng nói với Giản Yên: "Yên Yên, em muốn đi tìm Kỷ tổng đã là rất dũng cảm, chị hi vọng bây giờ em cũng dũng cảm đối với bản thân em, dũng cảm đối với con của em."
Giản Yên nghe thấy Tô Tử Kỳ nói như vậy nghiêng đầu nhìn Tô Tử Kỳ, vành mắt đỏ thấu, nước mắt đã sớm dọc theo khóe mắt tùy ý chảy xuống, cả khuôn mặt đầy nước mắt như mưa, nàng làm một cái hít sâu, gật đầu đưa tay lau đi bọt nước ở khóe mắt, kiên định nói: "Vâng."
Nàng cúi đầu sờ sờ lên trên bụng: "Em sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tốt đứa nhỏ này."
Tô Tử Kỳ thấy cảm xúc của Giản Yên đã ổn định trở lại mới thở phào một hơi.
Vừa rồi nàng nhìn ra được tâm trạng của Giản Yên ở sân bay đã không đúng, đi tìm Kỷ tổng chỉ sợ là cậy mạnh chống đỡ, đứa nhỏ này bất ngờ gặp chuyện lại càng như là ép vỡ Giản Yên, nàng không muốn còn chưa tới bệnh viện mà Giản Yên đã bỏ cuộc.
Xe tiếp tục chạy về hướng bệnh viện, Giản Yên bấm điện thoại di động, vốn dĩ nàng muốn tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân, thế nhưng lại sợ sẽ lại nghe thấy cái giọng nói tắt máy từ tổng đài viên, bây giờ thần kinh của nàng quá mẫn cảm, nàng không dám tự làm bản thân mình kích thích.
Cho nên, tạm thời vẫn không nên gọi điện thoại đi là tốt nhất.
Bác sĩ Lục đã chờ ở văn phòng từ rất sớm, nàng nhận được điện thoại của Tô Tử Kỳ trong lòng liền hồi hộp, Giản Yên đã vượt qua ba tháng đầu khó khăn nhất, nàng đều cho rằng sẽ không có việc gì lớn, ai mà biết còn có thể xuất hiện tình huống như thế này.
Nàng là bác sĩ, không ai có thể hiểu rõ hơn so với nàng dấu hiệu này của Giản Yên đại biểu cho cái gì, nàng phân phó cho Tô Tử Kỳ nhất định phải trấn an tâm trạng của Giản Yên, bất luận ra sao cũng không thể tiếp tục bị kích thích rồi mới cúp điện thoại.
Giản Yên còn chưa tới, nàng đã đi loanh quanh ở ngoài văn phòng tới tới lui lui.
Đúng 12 giờ, đồng hồ treo tường keng lên một tiếng, nương theo âm thanh đó là tiếng thang máy vang lên ở sau lưng.
Bác sĩ Lục quay đầu, nàng nhìn thấy Giản Yên được Tô Tử Kỳ đỡ lấy đứng ở nơi đó, bác sĩ Lục lập tức đi tới bên cạnh Giản Yên, nâng lên một bên tay khác của Giản Yên đi đến trong phòng làm việc.
"Bây giờ có cảm giác gì không?" Bác sĩ Lục đỡ Giản Yên nằm xuống sau đó hỏi, Tô Tử Kỳ cầm túi xách đứng thẳng người ở một bên, Giản Yên đáp lời: "Bây giờ không có cảm giác gì cả."
Thậm chí cảm giác đau nhức ở eo cũng không rõ ràng giống như trước.
Lời nàng nói khiến cho bác sĩ Lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng nhìn Giản Yên nói: "Còn chảy máu không?"
Giản Yên lắc đầu: "Em muốn đi vào phòng vệ sinh xem thử."
Bản thân nàng cũng không chắc chắn được đó có phải là xuất huyết hay không, chỉ là cảm thấy rất giống mà thôi.
Bác sĩ Lục nhìn về phía phòng vệ sinh trong phòng làm việc nói: "Chị đỡ em qua đấy."
Giản Yên được bác sĩ Lục nâng đỡ đi vào trong phòng vệ sinh.
Tay nàng khi cởi quần hơi run, tuy rằng ở trên xe đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng, thế nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn không có dũng khí lớn như vậy.
Hai tay Giản Yên nắm chặt lấy đai lưng quần, cắn răng một cái, cởi xuống.
Ngoài cửa bác sĩ Lục đang đi qua đi lại, Tô Tử Kỳ cũng mắt đầy lo lắng nhìn về phía bên trong phòng vệ sinh, nàng nói với bác sĩ Lục: "Là dấu hiệu trước khi sinh non sao?"
"Cũng không chắc lắm." Bác sĩ Lục nói rằng: "Ba tháng giữa thai kỳ đôi lúc sẽ xuất hiện một vài hiện tượng tiết dịch, nếu như không phải là xuất huyết, thì vấn đề cũng không phải rất lớn, thế nhưng tâm trạng của em ấy không thể lên xuống quá mức, đặc biệt là những chuyện đại hỉ đại bi, nếu gặp phải đều sẽ bị kích thích."
Tô Tử Kỳ hồi tưởng lại Giản Yên hai ngày nay, đầu tiên là cõi lòng đầy kích động chờ đợi Kỷ Vân Hân quay về nhà, cuối cùng lại trốn một mình ở trong nhà gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân.
Thời điểm nàng đến đón Giản Yên đã nhìn ra rõ ràng có cái gì đó không đúng, đáng lý ra tối hôm qua nên đi đến bệnh viện.
Tô Tử Kỳ có chút hối hận, bác sĩ Lục nói với nàng: "Cái này cũng không có cách nào đoán trước được, thể chất của mỗi người không giống nhau, phản ứng sau khi mang thai cũng không giống, trước đây tôi có một vị bệnh nhân, trong thời gian mang thai thì nguyệt sự đều đến rất bình thường."
Điều này dẫn đến cái bụng của người kia rất lớn mới phát hiện bản thân có thai rồi đi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Chuyện này cũng đều không phải là chuyện lạ gì.
Lời của bác sĩ Lục không hề khiến cho tâm trạng của Tô Tử Kỳ thả lỏng, nàng thoáng gật đầu, cửa phòng vệ sinh ở sau lưng xoạt xoạt một tiếng mở ra, vẻ mặt Giản Yên vẫn trắng bệch như cũ, Giản Yên gọi: "Bác sĩ Lục."
Tông giọng hơi trầm, khàn khàn, bác sĩ Lục quay đầu nhìn nàng, giống như muốn chứng thực suy đoán ở trong lòng nói rằng: "Có xuất huyết không?"
"Có một chút."
Bác sĩ Lục gật đầu: "Lượng máu bị xuất huyết có nhiều hay không?"
Giản Yên nhớ lại: "Không nhiều, rất ít."
Bác sĩ Lục cúi đầu viết lên bệnh án, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta đi làm một đợt kiểm tra tỉ mỉ được chứ?"
Đến cùng thì vừa rồi cũng mới xảy ra chuyện như vậy, bác sĩ Lục cũng không dám thất lễ, khi nãy nghi ngờ rằng là co thắt tử cung, bây giờ nhìn lại thì giống như không phải, Giản Yên gật đầu: "Được."
Hai người quay đầu đi vào trong phòng kiểm tra, Tô Tử Kỳ muốn đi vào cùng, Giản Yên lại nói: "Tô tỷ chị ở đây chờ em đi."
Tô Tử Kỳ gật đầu, nhìn Giản Yên đi vào trong.
Một lượt kiểm tra qua đi, những mặt khác của cơ thể đều rất bình thường, bác sĩ Lục nói rằng: "Có khả năng là dọa sinh non, phỏng chừng là liên quan đến tâm trạng gần đây của em thay đổi, chị kiến nghị em tạm thời không nên đi quay phim, nghỉ ngơi một hai tuần trước đã, sau khi ổn thỏa rồi mới tiếp tục làm việc."
Dù sao cường độ quay phim của Giản Yên cũng rất cao, dưới tình huống bây giờ, thật sự là không nên tiếp tục.
Giản Yên nghe được bác sĩ Lục nói như vậy nhìn về phía Tô Tử Kỳ, nhìn thấy Tô Tử Kỳ đang cau mày nói: "Cũng không thể tham gia ghi hình chương trình sao?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Lục ngồi xuống ghế làm việc, trước mặt nàng là giấy tờ kết quả của đợt kiểm tra vừa rồi: "Chính là ngồi lâu dài, trong thời gian bốn, năm tiếng duy trì một cái tư thế, em ấy đều có khả năng sẽ sinh non, hơn nữa ghi hình chương trình cần phải hoạt động không ngừng, dựa theo tình trạng cơ thể hiện tại của em ấy, chắc chắn không thể."
"Đồng thời tôi cũng kiến nghị em ấy tốt nhất nên nằm viện quan sát từ ba đến năm ngày."
Giản Yên nghe xong thì hơi run: "Nằm viện?"
Bác sĩ Lục gật đầu: "Đây là biện pháp ổn thỏa nhất cho em, lỡ như không may có tình huống gì đột ngột xảy ra, chị cũng có thể chạy đến đúng lúc."
Tô Tử Kỳ nhìn về phía Giản Yên, do dự vài giây: "Yên Yên, em thấy thế nào?"
Nằm viện quan sát từ ba đến năm ngày, vậy thì ghi hình tập tiếp theo cơ bản chính là không thể.
Hiện tại Giản Yên nổi tiếng là bởi vì được chương trình nâng lên liên tục, không ít người qua đường thậm chí còn bình luận rằng bọn họ là vì Giản Yên và Kỷ tổng mới đến xem.
Giản Yên chính là một chiêu bài sống, bây giờ nói đẩy đi không tham gia nữa, tiền bồi thường cũng không phải là chuyện cần lo lắng, mấu chốt chính là cần phải tìm lý do gì để từ chối mà không khiến cho người ta nghi ngờ?
Giản Yên nhìn bác sĩ Lục nói: "Em có thể nói hai câu cùng với Tô tỷ không?"
Bác sĩ Lục gật đầu: "Đương nhiên có thể, hai người thương lượng trước đi, chị ra ngoài lấy thuốc cho em."
Giản Yên hắng giọng đáp lại, sau khi bác sĩ Lục rời đi thì Tô Tử Kỳ nói: "Lúc ghi hình phần đầu tiên của chương trình chị vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra tình huống như thế này, không nghĩ tới cuối cũng vẫn xảy ra."
Giản Yên trầm mặc vài giây, Tô Tử Kỳ thở dài: "Chắc chắn không thể tiếp tục tham gia ghi hình chương trình, chúng ta cần phải có một cái lý do gì đó mới không khiến cho người khác nghi ngờ."
Nàng nói xong thì suy nghĩ một chút, bảo là Giản Yên cần phải đóng phim? Như vậy phỏng chừng sẽ bị rất nhiều người qua đường cho rằng Giản Yên không có tinh thần trách nhiệm, chắc chắn phải nhận rất nhiều tiếng xấu.
Giản Yên phục xuất vất vả lắm mới có thể đi đến được bây giờ, không thể bởi vì chuyện này mà bị trượt chân được.
Hay là tìm đến Kỷ tổng bên kia, dù sao Kỷ tổng xin nghỉ ghi hình chương trình cũng bởi vì công việc, bằng không cứ nói Giản Yên cũng có việc bận? Chỉ là như vậy thì phải cần đến Kỷ Vân Hân cùng phối hợp, nhưng mà bây giờ Kỷ Vân Hân vốn không liên lạc được.
Giản Yên nghe xong lời Tô Tử Kỳ nói mím môi, nàng nói rằng: "Chỉ có cách này thôi sao?"
Tô Tử Kỳ nói: "Kỳ thực vẫn còn có cách khác."
Giản Yên giương mắt nhìn: "Cách gì?"
"Scandal."
Giản Yên và Tô Tử Kỳ bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Giản Yên tràn đầy không hiểu rõ, Tô Tử Kỳ không có giải thích thêm cái gì, nàng nói: "Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, em cứ nằm viện tĩnh dưỡng, còn những chuyện khác, tất cả đều giao cho chị xử lý."
Giản Yên còn muốn nói tiếp, Tô Tử Kỳ lại nói: "Nghe chị, được không?"
Ánh mắt của Tô Tử Kỳ rất chắc chắc, Giản Yên gật đầu: "Vâng."
Hai người tán gẫu xong không mất bao lâu thì bác sĩ Lục gõ cửa đi vào, nàng mang Giản Yên đi đến khu phòng bệnh độc lập.
Tô Tử Kỳ trở về thu dọn quần áo của Giản Yên, trước khi rời đi nàng còn nhận được điện thoại của Cố đạo diễn, hỏi nàng rằng buổi tối có tiệc đóng máy, Giản Yên đang ở đâu, có tới hay không.
Tô Tử Kỳ một bên vừa gọi điện thoại vừa lui ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh nghiễm nhiên chính là một căn nhà thu nhỏ, trang trí cũng không phải thuần trắng, mà là một tông màu ấm trông rất ấm áp.
Dụng cụ ở bên trong đầy đủ không thiếu gì cả, nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh đều là đồ mới, mỗi ngày đều được thay đổi.
Giản Yên bị sắp xếp nằm ở trên giường nghỉ ngơi sau đó cũng chưa từng xuống giường, trong lòng nàng vẫn còn nhớ Kỷ Vân Hân.
Toàn bộ phòng bệnh rất yên tĩnh, Giản Yên gọi điện thoại đi sau đó ấn vào nút mở loa ngoài, chờ đợi một chút, sau khi nghe thấy loa ngoài truyền đến một giọng nói máy móc quen thuộc thì nàng cắn môi, cúp điện thoại đi nàng tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Thủy Tuyền.
Rời khỏi Kỷ gia lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên gọi điện thoại cho Kỷ Thủy Tuyền, nếu như Kỷ Vân Hân thật sự gặp chuyện, không lý nào mà Kỷ Thủy Tuyền không biết.
Kỷ Thủy Tuyền vẫn ngồi ở trên ghế làm việc như cũ, tiếng chuông điện thoại thoáng reo lên hắn lập tức liền bắt máy, sau khi giọng nói ở đầu điện thoại bên kia truyền đến một chữ chú thì hắn mới dời điện thoại ra xa một chút, nhìn về phía tên hiển thị: "Yên Yên a."
Giọng nói trầm thấp đi rất nhiều, cảm xúc bên trong cũng không giống như lúc trước, Giản Yên mẫn cảm bắt lấy được, giọng nói nàng khàn khàn phát ra: "Chú, có phải là Vân Hân xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Nói bậy." Kỷ Thủy Tuyền nói: "Con bé đang đi kiểm tra ở công trường, còn chưa có trở về đây."
Ở trước khi xác định được mục đích của Lạc Thời, hắn không muốn tiết lộ tin tức cho người khác biết.
Giản Yên nằm ở trên giường bệnh, nàng nói rằng: "Nhưng mà điện thoại của Vân Hân không gọi được."
"Chắc là hết pin rồi thôi." Kỷ Thủy Tuyền rất kiên trì động viên nói: "Chờ con bé trở về chú nói con bé gọi điện thoại lại cho con."
Giản Yên nghe đến đây thì ngữ khí có chút nghi ngờ hỏi: "Chú đang ở cùng với Vân Hân?"
Kỷ Thủy Tuyền hơi run, rất nhanh đã phản ứng lại, hắn nói: "Chú đi công tác, tiện đường đi qua nơi này, chuẩn bị tìm Vân Hân bàn bạc công việc một chút."
"Chú đến lúc nào?" Giản Yên hỏi rất nhanh, Kỷ Thủy Tuyền từ hôm qua đến bây giờ đã gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ không có nghỉ ngơi, hắn nặn nặn sống mũi, giọng nói rất mệt mỏi: "Chú đến hồi tối hôm qua."
"Vậy tối hôm qua chú có nhìn thấy chị ấy không?" Giản Yên dùng thái độ hùng hổ doạ người đặt câu hỏi, Kỷ Thủy Tuyền cũng không có đem nàng bất kính để ở trong lòng.
Là sốt ruột đi, quá mức sốt ruột, nên đều quên mất lễ nghi.
Xưa nay Giản Yên ở trong lòng hắn đều là một đứa trẻ ôn nhuyễn, trước đây cho dù bị Vân Hân tổn thương nhưng vẫn sẽ nói chuyện thay cho Vân Hân, sẽ không dễ dàng nổi giận phát hỏa.
Đứa nhỏ này đến Kỷ gia nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt làm bản thân hắn phải đứng dỗ dành ở bên ngoài, thì cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ nổi giận.
Bây giờ hai đứa trẻ đã tiến triển đến cái gì, Kỷ Thủy Tuyền cũng không biết, hắn hỏi: "Con tìm Vân Hân làm cái gì?"
Giản Yên thành thực nói: "Tối hôm qua tụi con đã hẹn nhau về nhà, thế nhưng chị ấy thất hẹn."
Kỷ Tùng Lâm chớp mắt một cái liền hiểu rõ, hắn nói: "Yên Yên a, đôi lúc thất hẹn, cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Giản Yên đã liên tưởng đến cái gì đấy, vành mắt nàng đỏ thấu, viền mắt chua xót, nàng nói: "Vân Hân, chị ấy là bất đắc dĩ sao?"
"Ừ, con bé đúng là vậy." Kỷ Thủy Tuyền kiên định nói.
Giản Yên hỏi câu cuối cùng: "Tối hôm qua hai người có gặp mặt không?"
Kỷ Thủy Tuyền không có trực tiếp đáp lại nàng, mà là nói: "Yên Yên, chú sẽ tìm được con bé, dẫn con bé trở về, để cho hai người tụi con cùng nhau về nhà."
Chú sẽ tìm được con bé, dẫn con bé trở về.
Giải thích rõ ràng cho việc đến tận giờ khắc này Kỷ Thủy Tuyền cũng không biết Kỷ Vân Hân đang ở nơi nào.
Giản Yên lĩnh ngộ được chuyện này trái tim