Bất giác Hoàng Phủ Thiên Kỳ bỗng cứng đờ người, những lời của Đông Phương Ngọc Châu làm anh phải day dứt suy nghĩ. Nhưng cô ta làm sao mà biết được anh đã hôn Từ Thiên Phương chứ? Quả thật đôi lúc anh có hơi ngu ngốc.
Chợt nhận ra vết son môi bị lem của cô lúc nãy, anh mới hiểu được mọi chuyện, phụ nữ thật đáng sợ.
" Anh sợ rồi sao? Đừng làm em cảm thấy buồn cười như vậy! Thiên Kỳ, Từ Thiên Phương đã chết rồi, anh có tìm một người giống cô ta về ngoại hình, thì người đó cũng không phải là cô ta đâu!" Đông Phương Ngọc Châu phá lên cười nói.
" Ân Vệ, mau lôi kẻ điên này ra ngoài cho tôi!" Hoàng Phủ Thiên đôi mắt nổi lên tơ máu, anh tức giận mà ra lệnh cho Ân Vệ.
" Thiên Kỳ, anh đừng quên bây giờ em mới là vợ của anh, là Vương Hậu của nước Y này, chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi! Anh nhớ kỹ cho em!" Trước khi bị lôi đi, cô ta còn cố gắng kêu lên.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ giờ phút này lại đau đầu vô cùng, anh đứng lên đi đến ngắm bức tranh của Từ Thiên Phương treo trên tường. Nổi nhớ cô lại ùa về da diết, anh thật sự không thể chịu nổi cảm giác thế này, anh muốn nhanh chóng được giải thoát khỏi Đông Phương Ngọc Châu.
Người bị đuổi đi rồi, Ân Vệ lại quay trở về phòng, lúc này anh lại lên tiếng hỏi hắn." Ân Vệ, ngươi có nghĩ Scarlet chính là cô ấy hay không?"
" Bệ Hạ, tôi nghĩ chỉ là người giống người thôi!" Hắn lắc đầu đáp.
" Linh cảm của ta sẽ không lầm được! Ngươi cho người điều tra tất cả về gia tộc Smith đi, ta không nghĩ chuyện này là trùng hợp đâu!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không nghĩ như vậy, anh lệnh cho hắn đi điều tra.
" Vâng, nếu ngài muốn tôi sẽ điều tra ngay!" Ân Vệ cúi đầu đáp.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ lẳng lặng đứng trong phòng, anh khẽ nhắm mắt nhớ lại. Khoảnh khắc khi Từ Thiên Phương cưỡng hôn anh lúc nãy, cơ thể của anh một chút cũng không phản kháng, anh không tin chỉ vì gương mặt giống nhau mà bản thân anh lại như thế.
" Phương Phương, anh thật hi vọng người đó chính là em!" Nói xong anh khẽ nghiêng người hôn lên bức tranh kia.
...
Daniel đưa Từ Thiên Phương về phòng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, anh cẩn thận hỏi han cô thêm lần nữa.
" Phương Phương, em thật sự không bị thương chứ?"
" Em không sao thật mà, anh yên tâm đi! Đông Phương Ngọc Châu kia căn bản không thể hại em được, có bao nhiêu em đều đem trả lại cho cô ta hết!" Từ Thiên Phương nheo mắt cười đáp.
Vốn chỉ muốn đến cho Đông Phương Ngọc Châu một bất ngờ, nhưng không ngờ còn có thể xử lý cô ta một chút. Từ Thiên Phương tâm trạng hôm nay cực kỳ tốt, nhìn thấy cô ta nằm dưới sàn la hét, cô rất sảng khoái.
" Dù sao cũng phải cẩn thận,