Toàn bộ dự án lớn nhỏ của Đông Phương Gia đều được điều tra rõ ràng, tất cả có đầy đủ trên máy tính, kể cả chuyện bọn họ giao dịch ngầm với nhiều tổ chức đen tối khác. Từ Thiên Phương cẩn thận xem xét từng chữ một, cô cần phải đánh vào công ty của Đông Phương Gia, trước khi triệt để xử lý Đông Phương Ngọc Châu.
Mắt nhìn đến một dự án lớn đang bị trì trệ vì chưa thoả thuận được giá bán của bọn họ, Từ Thiên Phương khóe môi cong lên.
" Đông Phương Ngọc Châu, cô thích mảnh đất này vậy sao? Nhưng kể từ giờ phút này, bất kể là làm gì tôi cũng sẽ ngăn cản cô lại, cô có nằm mơ cũng không thể lấy được đâu!"
Gấp máy tính lại đặt lên đầu giường, cô nằm xuống kéo chăn trùm kín, có như vậy cô mới thấy an toàn.
Đồng hồ điểm ba giờ sáng, Từ Thiên Phương lúc này đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng đây cũng là chính là lúc những cơn ác mộng lại ập đến.
Trước mắt cô lúc này chỉ có màu trắng xoá, và phía trước ẩn hiện hai dáng người quen thuộc. Chợt cảm thấy kỳ lạ, cô nhìn xuống bụng mình, bây giờ nó lại trở nên to như lúc đang mang thai.
" Từ Thiên Phương, mang đứa con của mày xuống địa ngục đi!" Bên kia giọng một người phụ nữ lên tiếng, là Đông Phương Ngọc Châu.
" Không, tôi sẽ không cho cô cơ hội hãm hại con của tôi đâu!" Từ Thiên Phương bất tri bất giác lui về sau một bước, rồi không cẩn thận ngã nhoài xuống đất.
" Mang thứ rác rưởi đó cùng cô biến đi, tôi không cần một đứa con hèn mọn như thế!" Bất ngờ lúc này giọng đàn ông lên tiếng, đây cũng không phải ai xa lạ mà chính là Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
" Thiên Kỳ, anh không thể đối xử với mẹ con tôi như vậy được!" Từ Thiên Phương nước mắt lưng tròng đáp.
" Như cô mà cũng xứng, chỉ có tôi mới xứng đáng sinh con cho anh ấy!" Đông Phương Ngọc Châu lại tiếp tục lên tiếng, hình ảnh của họ lại rõ ràng hơn.
Từ Thiên Phương lúc này mới nhìn thấy trên tay cô ta có một đứa trẻ, là một đứa bé sơ sinh.
" Giết chết cô ta đi!" Lại một tiếng hét kinh hãi vang lên, và lần này Từ Thiên Phương cảm thấy vô cùng khó thở, cô giật mình nhìn lại đã thấy xung quanh bốn bề là nước.
[ Không, mình không thể chết ở đây được, con của mình! Có ai không? Hãy cứu tôi với] Nội tâm cô cuộn trào như sóng biển, nước khiến cô không thể thở được, cứ thế nhấn chìm cơ thể cô sâu dưới đáy đại dương.
" Không!" Cô hoảng hồn giật mình, thì thấy mình vẫn ở trong phòng ngủ, ánh nắng buổi sáng len lỏi vào khung cửa sổ rọi vào gương mặt nhợt nhạt của cô.
" Lại như vậy, giấc mộng này thật đáng ghét!" Gương mặt cô ghét bỏ nói.
Từ Thiên Phương giở chăn bước xuống giường, cô vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu dùng bữa sáng. Cô mặc một