Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

ai là con của anh?


trước sau



Bên này Từ Thiên Phương nhanh chóng nhận được tin mà Daniel gửi đến, anh cho biết hai đứa trẻ đã cùng với Aron lên máy bay đến nước Y.

" Sao anh ta dám mang con của em đến đây chứ?" Cô tức giận gằn giọng nói.

" Anh cũng không biết lý do mà Aron đưa hai đứa đi là gì, cái này phải gặp được người mới hỏi được!" Daniel xoa xoa trán đáp, anh không ngờ người mình tin tưởng lại làm ra hành động như vậy.

Lucas nhận được nhiệm vụ liền kiểm tra chuyến bay, theo camera tìm đến nơi mà ba người họ đã đi. Phát hiện hai đứa trẻ đã đến khách sạn, hắn lập tức báo lại cho Từ Thiên Phương.

" Tiểu thư, hai tiểu thiếu gia hiện tại đang ở khách sạn, ta phải quay về đó xem thử!"


" Đi thôi!" Từ Thiên Phương đứng bật dậy, cô cần lấy áo khoác rồi bước ra ngoài. Gương mặt nghiêm nghị của cô lúc này làm cho nhiều người thấy sợ hãi, bọn họ chẳng dám đến gần cô.

Từ Thiên Phương ngồi trên xe mà lòng lo lâng, cô sợ Hoàng Phủ Thiên Kỳ ở khách sạn gặp được hai đứa nhỏ. Nếu anh biết đó là con của anh, thì cô phải làm sao đây? Cô không biết là anh sẽ làm gì với bọn trẻ, đó là điều cô lo sợ.

Khi trở về đến khách sạn, điều cô lo lắng lại thành hiện thực, hai đứa nhỏ quả nhiên là đến tìm Hoàng Phủ Thiên Kỳ. Đến lúc này cô thật sự cảm thấy sợ hãi, hai đứa nhỏ của cô không thể bị làm hại được.

Cô cùng Lucas nhanh chóng vào thang máy đi lên, thang máy vừa mở cửa cô đã gấp không kịp mà lao ra ngoài. Cô đi đến phòng của anh, mạnh mẽ mà gõ vào cửa, lại vừa lớn tiếng gọi.

" Mau mở cửa ra cho tôi!"

" Cạch!" Người mở cửa bên trong vậy mà lại là Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh bình thản đứng trước mặt cô, bộ dáng nhàn hạ của anh làm cô rất khó chịu.

" Papa, là ai đến vậy?" Cậu nhóc nhỏ Thiên Bảo đứng bên trong nói với ra.

[ Papa?] Từ Thiên Phương sắc mặt trở nên tồi tệ đến cực điểm, cô siết tay lại thành quyền. Cô không biết anh đã nói gì, mà khiến hai đứa trẻ nhanh như vậy đã coi anh là cha chúng, cô không thể chấp nhận được chuyện này.

" Thiên Long, Thiên Bảo, hai đứa mau ra đây cho mami!" Đến đây cô lại bát cao âm thanh gọi lũ trẻ ra ngoài, làm lơ trước Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

Ở bên trong hai đứa trẻ và Aron trên trán mồ hôi đã lấm tấm, cả ba không ngừng cầu nguyện trong lòng. Một khi mami của chúng nổi giận, khẳng định sẽ không có kết cục tốt đẹp.


" Tiểu thiếu gia, kiếp này của tôi đến đây là hết rồi! Tôi rất vui vì được chăm sóc hai cậu, sau này nhớ giữ gìn sức khoẻ nha!" Aron nghẹn ngào nói, cứ như là đang trăn trối trước khi

chết.

" Chú Aron, chú đừng làm quá lên như vậy! Mami giận thì có giận, nhưng cũng không đến nổi giết chú đâu!" Thiên Long thở dài đáp, cậu nhóc nhảy khỏi ghế sofa, rồi nắm tay em trai nhỏ đi ra ngoài cửa.

" Mami!" Biết bản thân mình sai khi chọc giận mami rồi, cậu bé thấp giọng kêu lên.

Từ Thiên Phương gương mặt đỏ bừng, cô không nói một lời nào, trực tiếp xông vào ôm Thiên Bảo lên, tay còn lại dẫn Thiên Long đi khỏi đó.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ giờ phút này đã biết hết mọi chuyện, anh sẽ không lại buông tay một lần nữa. Mắt thấy ba mẹ con sắp đi xa, anh vội vàng đuổi theo, đưa tay chặn cửa thang máy lại.

" Chờ đã! Phương Phương, nói chuyện một chút với anh đi!" Anh nhìn cô bằng đôi mắt thâm tình nói.

" Bệ Hạ, xin anh hãy gọi tôi là Scarlet, Từ Thiên Phương ba năm trước đây đã chết rồi!" Cô nghiến răng đáp, mắt còn không thèm anh lấy một cái.

" Hai đứa trẻ cũng là con của anh, em không thể mang bọn trẻ đi như vậy được!" Biết tính cô mạnh mẽ kiên định, anh chỉ còn cách này mới có thể giữ cô ở lại mà nói chuyện.

" Anh nói cái gì? Ai là con của anh chứ?" Từ Thiên Phương phẫn nộ vô cùng.

" Lucas, Aron, hai người mang bọn trẻ ra sân bay ngay lập tức cho tôi! Đưa bọn trẻ về nước S, chuyên cơ đã chuẩn bị sẵn rồi!" Cô nhanh chóng ôm Thiên Bảo đưa cho Lucas, ra lệnh cho hai người đưa bọn trẻ đi.


Lúc này cô trực tiếp đưa tay đẩy mạnh Hoàng Phủ Thiên Kỳ ra ngoài, để cho hai người kia đi trước, bản thân cần phải ở lại nói lý với anh. Nhìn cửa thang máy đã đóng rồi, cô mới quay lại trừng mắt nhìn anh nói.

" Hoàng Phủ Thiên Kỳ, bọn trẻ chỉ là con của một mình tôi mà thôi! Anh thử động đến hai đứa nhỏ đi, xem tôi có trực tiếp giết chết anh không?"

Đứng trước đôi mắt đầy căm phẫn hằn lên tơ máu của Từ Thiên Phương, Hoàng Phủ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy xót xa. Anh đưa tay ôm chầm lấy cô, rồi nhẹ giọng đáp.

" Anh sẽ không tranh giành hai đứa nhỏ với em, anh chỉ muốn có thể làm tròn bổn phận của một người cha mà thôi! Phương Phương, anh xin lỗi vì lúc đó không thể bảo vệ em và con, nhưng từ bây giờ anh sẽ dùng hết sức để làm điều đó, kể cả có phải hi sinh mạng sống của mình!"

Lời nói rõ ràng tình cảm đến thế, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy vô cùng khinh bỉ." Tôi không cần gì ở anh cả! Tránh xa mẹ con tôi ra, ba năm nay không có anh chúng tôi vẫn sống rất tốt!" Cô đưa tay đẩy mạnh anh ra, vẻ mặt quyết tuyệt nói.

Cô hận anh nhiều như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh được?







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện