Bữa cơm cũng nhanh chóng dùng xong, Từ Thiên Phương và Cung Trạch cả buổi cũng chỉ ôn lại chuyện cũ, ngoài ra chẳng bàn gì đến chuyện hợp tác.
" Giờ cũng quá giờ rồi, anh đưa em về công ty!" Cung Trạch ánh mắt thâm tình đề nghị với cô.
" Không cần đâu, xe của em đỗ bên ngoài rồi!" Cô nhẹ lắc đầu từ chối, vì không muốn làm phiền người khác.
Cung Trạch cũng phải dạng thích cưỡng cầu người khác, hắn mỉm cười gật đầu rồi tiễn cô ra xe.
" Ngày mai người của anh sẽ đến công ty em!" Trước khi xe của Từ Thiên Phương rời đi, hắn nói.
" Vâng, vậy em chờ!"
Nhìn cô đi khuất rồi, ánh mắt của hắn lại trở nên kỳ lạ, khiến người nhìn phải khó hiểu. Không lâu sau đó, Cung Trạch cũng lên xe đi mất, chiếc xe hơi sang trọng thoáng chốc đã biến mất khỏi dòng xe tấp nập trên đường.
Về phần Hoàng Phủ Thiên Kỳ, cái đêm sinh nhật của Từ Thiên Phương anh không hề say, cho nên mọi thứ đều nhớ rõ đến từng chi tiết. Bất giác anh đưa tay chạm lên cánh môi mỏng của mình, rồi hồi tưởng lại cảm giác như điện giật khi chạm vào môi cô lúc đó.
" Chết tiệt!" Anh nhận ra khác lạ của bản thân, tự mắng chính mình.
Chỉ cần nghĩ đến cô, là đầu óc anh lại quay cuồng và trống rỗng, dù cố gắng thế nào vẫn không thoát ra được. Không thể ngủ ngon được, anh đành xuống lầu đi dạo một chút.
Đang thẫn thờ bên ngoài khuôn viên của biệt thự, anh nghe thấy tiếng xầm xì to nhỏ trong bụi cây gần đó. Vì tò mò và tưởng là kẻ trộm, anh nhẹ bước đến gần nghe ngóng.
" Đây là thuốc phu nhân gửi cho bà, nhất định phải cho người uống đầy đủ!" Anh nghe thấy giọng của một gã đàn ông, nhìn thấy ông ấy đưa cho người trước mặt một bao thuốc nhỏ.
Vì người phụ nữ kia quay lưng lại, nên anh không có nhìn thấy gương mặt của bà ấy.
" Mỗi ngày tôi đều cho cô ta uống đầy đủ, anh nói lại với phu nhân cứ yên tâm!" Người đàn bà kia tự tin trả lời.
Bởi vì làm chuyện mờ ám, nên họ trao đổi rất chớp nhoáng, trao đổi xong liền quay lưng đi thẳng.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đôi mắt màu hổ phách nhíu lại, anh không biết bọn họ là đang giở trò gì? Và muốn cho ai uống loại thuốc không rõ nguồn gốc kia? Chuyện này có gì đó rất mờ ám, anh nhất định phải nói lại cho Từ Thiên Phương nghe.
Buổi sáng người hầu đang tất bật dọn dẹp, thì bỗng tiếng còi xe hơi lại vang lên, bên ngoài xuất hiện một chiếc xe loáng bóng. Cung Trạch cũng từ trên xe bước xuống, hắn lịch lãm đứng bên ngoài nói chuyện với người gác cổng.
" Chào anh, tôi là Cung Trạch, cũng là đối tác làm ăn với Diamond! Hôm nay tôi có chuyện cần bàn với Từ Tổng, không biết anh có thể vào báo lại một tiếng hay không?" Hắn lịch sự lên tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ sang trọng của hắn, người gác cổng gật đầu đồng ý, ông