Buổi chiều hôm đó vợ chồng Triệu Vy-Hàn Chấn Phong, vợ chồng Đan Tâm-Đồng Thiên Vũ cùng Phương Diễm-Mạnh Tường và Nguyễn Tuấn Anh với Bảo Khang đến thăm hai mẹ con Lệ Ái.
Triệu Vy ngắm nhìn bé con trên tay Lệ Ái mà không khỏi cảm thán:
“Yêu quá đi mất, mắt to giống mẹ nè!”
Hàn Chấn Phong đứng bên cạnh cũng không giấu được sự yêu thích với bé con.
Anh nói:
“Đã đặt tên chưa?”
Câu hỏi vừa phát ra đã khiến Mạnh Thiếu Khiêm đang pha sữa cho Lệ Ái nhất thời bất động.
Hình như anh với cô chưa bàn tên cho con trai.
Nghĩ nghĩ như thế nhưng lúc này Lệ Ái lại nói ra:
“Đặt rồi ạ! Tên là Lệ Tuấn Kiệt.”
Mọi người nhíu mày khó hiểu vì không nghĩ Lệ Ái lại lấy họ mình đặt tên cho con.
Đáng lí phải là họ Mạnh-Mạnh Tuấn Kiệt mới đúng.
Mạnh Thiếu Khiêm nghe vậy cũng im lặng vì đang có nhiều người nên anh không muốn Lệ Ái khó xử.
Cứ để mọi người về hết rồi cùng nói chuyện sau.
Đan Tâm chạm bàn tay thật nhẹ lên cái má đáng yêu của bé con sau đó khẽ cất tiếng hỏi nhưng nghe kĩ sẽ thấy như lời đùa.
Đan Tâm hỏi thế vì cô nhìn ra sự khó nói ở Lệ Ái.
“Lấy họ mẹ cho con trai, họ ba cho con gái đúng không?”
Lệ Ái mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn con của mình.
Mạnh Thiếu Khiêm đến đưa ly sữa cho Lệ Ái rồi nói:
“Nếu được như cô Đan Tâm nói thì hay biết mấy.”
Vừa nói khoé môi anh vừa nhếch lên.
Lệ Ái vờ như không nhìn thấy rồi nhận lấy ly sữa một hơi uống hết nửa.
Bé con quá đáng yêu nên ai cũng tranh nhau bế một tí và bây giờ bé đang được Hàn Chấn Phong bế.
Ai cũng mang cho Lệ Ái quà để cô bồi bổ sức khoẻ khiến cô ngại ngùng.
Lời nói nhẹ nhàng vang lên:
“Các anh chị mua nhiều cho em quá rồi, em thật sự không thể nhận gì nữa đâu.
Tới thăm hỏi là em vui rồi còn quà cáp chi cho tốn kém.”
Phương Diễm gõ nhẹ lên đỉnh đầu Lệ Ái rồi nói:
“Sinh xong rồi thì phải tẩm bổ để chăm con khoẻ chứ.
Tụi chị chỉ mua đồ cần thiết cho em ăn thôi, lấy sức lại.
Không tốn kém, cho rồi thì em nhận.”
Lệ Ái gật đầu, trong lòng cô xúc động vô cùng vì mọi người ai cũng yêu thương cô.
Cứ thế mọi người ở lại chơi cùng mẹ con Lệ Ái cho tới khi trời sập tối mới về.
Mạnh Thiếu Khiêm đứng bên giường Lệ Ái khẽ hỏi:
“Vì sao em đi làm giấy khai sinh cho con mà không nói với tôi?”
Lệ Ái nghe vậy, ánh mắt đang hướng ở chỗ con trai thì chuyển sang Mạnh Thiếu Khiêm.
Mím môi cô bình thản trả lời:
“Lúc sáng em thấy anh còn ngủ với chợt nhớ ra nên em đi làm liền.
Anh cũng đừng thắc mắc tại sao em lấy họ của em.
Thiếu Khiêm, chúng ta đã nói khi sinh xong em sẽ đi và mang con theo.
Em không muốn anh vướng bận nữa vì anh thật sự còn quá nhiều thứ khác phải lo.
Mẹ con em chỉ là một phần nhỏ thôi, không đáng để anh quan tâm nhiều.
Lấy họ của em thì anh sẽ không liên luỵ mà Tiểu Kiệt cũng không gặp khó xử về sau khi thằng bé lớn lên.
Anh có cuộc sống của anh, em và con cũng vậy.
Anh đã cho mẹ con em quá nhiều rồi, em nợ anh đến dùng cả đời này cũng không thể trả hết.
Vì thế, em không thể phiền anh được nữa….Thiếu Khiêm à, xem như em dùng lòng tự tôn cuối cùng này để ra quyết định với anh.
Chúng ta hết rồi không còn liên quan đến nhau nữa.”
Mạnh Thiếu Khiêm sắc mặt ngày càng đen theo từng câu nói của Lệ Ái.
Bàn tay anh siết chặt, mắt hằn lên tia đau lòng….Cuối cùng mọi việc đã đi đúng hướng anh muốn rồi thế nhưng anh lại muốn mình tự huỷ đi kết quả….Lệ Ái đã thật sự buông tay…..
Hít một hơi thật sâu, Mạnh Thiếu Khiêm trầm giọng đáp:
“Được, tôi chiều ý em! Chúng ta kết thúc hợp đồng là không còn liên quan gì cả.
Sự ra đời của Kiệt nhi là điều bất ngờ vì vậy tôi cũng không rủ bỏ trách nhiệm.
Theo họ em cũng được nhưng em không có quyền ngăn tôi thương thằng bé.
Về việc em muốn ra đi thì tôi sẽ sắp xếp hết cho em.
Nói không liên quan nhưng giữa chúng ta tồn tại đứa con này vì thế muốn cái gì thì cùng nhau thương lượng.
Xin lỗi đã khiến em tuyệt vọng đến thế, Ái Ái!”
Nói rồi Mạnh Thiếu Khiêm nhanh chóng đi ra ngoài.
Lệ Ái dõi mắt theo mà nước mắt lặng lẽ rơi….Cuối cùng ngày này cũng đến….
Mạnh Thiếu Khiêm ngồi trên hàng ghế trước cửa phòng, dáng vẻ anh vô cùng tồi tệ….Anh muốn nói anh sẽ chăm sóc tốt