Tố Quyên đã có mặt tại trụ sở bang Phong Vũ ở thành phố K.
Cô ta được sắp xếp ở một căn phòng có trang hoàn tiện nghi đầy đủ và có một người hầu.
Nằm trên giường Tố Quyên buồn chán nên nhấn chuông gọi người hầu vào.
Mắt thấy người hầu đi đến, cô ta nói:
“Khiêm đến chưa? Anh ấy nói với tôi sẽ đến đây cùng tôi mà.”
Người hầu tuy không thích Tố Quyên nhưng vẫn tỏ vẻ cung kính với cô ta:
“Có lẽ Mạnh thiếu sắp đến rồi, tôi có nghe cận vệ nói qua.
Cô yên tâm đi, Mạnh thiếu không để cô một mình đâu.
Tôi thấy ngài ấy cho cô ở đây là vì muốn bảo vệ cô, tôi nghe qua cô đang gặp rắc rối.”
Tố Quyên liếc người hầu một cái sau đó dùng bộ dáng kênh kiệu mà cất tiếng:
“Xem ra cũng nhiều chuyện gớm nhỉ? Nhưng mà gì thì gì các người cũng nên giữ vững thái độ cung kính chủ nhân này cho tôi.
Về sau tôi là người phụ nữ của Khiêm rồi nên đừng ai hóng hách được hết.
Anh ấy còn phải ra mặt vì tôi thì các người nên hiểu tôi đối với anh ấy quan trọng thế nào.”
Người hầu nhìn Tố Quyên có chút buồn cười vì bộ dáng của cô ta.
Mạnh thiếu là ai chứ, có chọn người phụ nữ để bản thân phải cúi đầu thì cũng chẳng chọn cô gái ngông cuồng, kiêu ngạo trước mặt này đâu.
Xem ra có sự ảo tưởng không hề nhẹ ở đây rồi.
Buồn cười lắm nhưng người hầu vẫn cung kính:
“Tôi biết rồi thưa tiểu thư!”
Vừa dứt lời cửa phòng bật mở, người đi vào là Mạnh Thiếu Khiêm.
Dáng vẻ anh tuấn phong trần khiến người ta say mê.
Đôi mắt như chim ưng đầy sắc bén hướng tới Tố Quyên làm cô ta bất giác lạnh sống lưng.
Sao tự dưng cô ta nhìn thấy Tử Thần thông qua Mạnh Thiếu Khiêm vậy nhỉ???
Cứ nghĩ bản thân nghĩ bừa với lại mấy ngày nay quá nhiều chuyện làm cô ta rối tung lên nên Tố Quyên cho rằng mọi cảm giác lo sợ đều do đó mà ra.
Gạt bỏ suy nghĩ, Tố Quyên thay bộ mặt e lệ thẹn thùng cất tiếng:
“Khiêm, anh đến rồi! Em cứ nghĩ anh sẽ để em ở đây một mình chứ.”
Mạnh Thiếu Khiêm nhếch miệng từng bước đi tới chỗ Tố Quyên.
Bàn tay to lớn đưa ra áp lên gò má cô ta.
Nét mặt anh không nóng không lạnh nói:
“Chuyện đang dầu sôi lửa bỏng anh làm sao để em một mình.
Em là người con gái anh yêu mà.
Đi thôi, anh có quà cho em!”
Tố Quyên nghe vậy hớn hở ra mặt, ánh mắt cô ta hiện lên tia đắc ý.
Hừ, dù Mạnh Thiếu Khiêm gây ra lỗi lầm với cô ta còn để cho bản thân có đứa con rơi nữa nhưng mà thấy anh quan tâm lo lắng cho cô ta như vậy, tất cả đều dồn vào để bảo vệ cô ta, bỏ quách con nhỏ kia luôn nên cô ta sẽ khoan dung mà tha thứ cho anh.
Nói rồi mà Mạnh Thiếu Khiêm chỉ có thể là của cô ta thôi.
Đôi môi đỏ nở nụ cười kiêu ngạo, Tố Quyên đi xuống giường ôm lấy Mạnh Thiếu Khiêm.
Cô ta nũng nịu:
“Khiêm, em nghĩ rồi! Anh giúp đỡ em nhiều thế nên em đã định đời này sẽ ở cạnh anh để chăm sóc anh.
Khi mọi chuyện kết thúc chúng ta kết hôn nhé!”
Mạnh Thiếu Khiêm hơi đẩy Tố Quyên ra đối diện mình.
Ánh mắt anh nhìn cô ta rất sắc khiến Tố Quyên bối rối nhưng sau đó anh đã thu lại.
Mỉm cười thật xán lạn Mạnh Thiếu Khiêm nói:
“Anh cũng suy nghĩ đến rồi.
Chúng ta mất nhau mấy năm, em nhỏ hơn anh bảy tuổi nên không thể để em chờ lâu nữa.
Nhưng trước hết hãy mau đi xem món quà anh tặng em đi.”
Tố Quyên nở nụ cười sau đó theo người hầu đi ra ngoài.
Còn lại Mạnh Thiếu Khiêm trong phòng dõi theo với tia căm ghét.
Cuộc đời này của anh không tranh chấp hay ức hiếp phụ nữ nhưng với Tố Quyên anh không thể không trả lại cho cô ta những gì mà cô ta đã gây ra.
Tố Quyên còn ngạo mạn đến hôm nay là do anh đã quá nhấn nhường vì nghĩ bản thân còn tình cảm.
Sau tất cả anh đã thông suốt rồi, trong tận trái tim anh bây giờ về sau mãi mãi chỉ còn mỗi một bóng hình mà thôi.
Nghĩ nghĩ Mạnh Thiếu Khiêm lấy điện thoại tìm trong danh bạ cái tên quen thuộc rồi nhấn nút gọi.
Nét mặt anh lúc này lại trở nên dịu dàng…
“Alo Thiếu Khiêm”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng em bé cười đùa.
Mạnh Thiếu Khiêm cất tiếng:
“Ừ, em đang làm gì, Kiệt nhi đã ngủ chưa?”
“Tiểu Kiệt chưa ngủ, em đang chơi với con một chút.
Chắc buổi trưa ngủ nhiều nên bây giờ thằng bé chưa buồn ngủ.
Nhưng tầm mười lăm phút nữa thì em cho ngủ ngay.
Anh đã ăn gì chưa?”
Lời Lệ Ái nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại làm Mạnh Thiếu Khiêm cảm thấy thật thoải mái.
Anh muốn lúc này được ở cạnh hai mẹ con cô.
“Tôi vừa đến lúc nãy thôi lát nữa xong việc sẽ ăn.
Em cho con ngủ rồi ngủ sớm đừng thức khuya.
Giải quyết hết tôi liền trở về.
Ái Ái, tôi hứa với em sẽ lấy lại công bằng cho mẹ em thì tôi đã