Lời Mạnh Thiếu Khiêm nói làm Tố Quyên nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Cô ta không nghĩ anh biết hết mọi chuyện.
Nhưng dù vậy cô ta không cam tâm, cô ta không muốn mình bị bắt.
Vẫn cứng đầu, Tố Quyên tiếp tục vùng vẫy:
“Thả ra đồ khốn, tôi phải giết anh! Hừ, nếu không có Hàn gia thì ahh chỉ là một thằng đầu đường xó chợ thôi, tôi cóc thèm.
Nghĩ làm sao một tiểu thư như tôi lại đi yêu thằng nghèo nàn như anh.
Đúng là tôi bày kế rồi nói ba mẹ cùng thực hiện đấy thì sao? Anh không thấy phiền khi tới tìm tôi mãi à? Tôi không muốn gặp anh thì anh nên tự hiểu về mối quan hệ của chúng ta đi.
Người cao quý như tôi cần gì phải hi sinh để yêu anh chứ.
Lúc đó anh có cái gì cho tôi!”
Mạnh Thiếu Khiêm càng nghe khoé miệng càng cong lên tia hung ác.
May là anh đã phát hiện ra bộ mặt thật của Tố Quyên, quả nhiên là con rắn độc.
Anh không nghĩ cô ta bị tiền tài địa vị vây lấy nhiều như vậy….Đúng là vật chất có thể khiến con người ta từ một người thuần khiết, đơn giản lại trở nên tính toán đa mưu.
Nếu đã vậy anh sẽ không chần chừ nữa.
Mạnh Thiếu Khiêm ra lệnh cho một cận vệ mang một chiếc hộp đến.
Bên trong chiếc hộp là cái điều khiển, Mạnh Thiếu Khiêm cầm lấy nhấn nút lặp tức có chiếc màn hình hạ từ trên xuống.
Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Để tôi cho cô xem tình cảnh bây giờ của ba mẹ cô.
Trình Tố Quyên à Trình Tố Quyên, tôi thù dai lắm nên những gì các người làm với tôi với những người vô tội thì sẽ bị trả lại hết.”
Dứt lời màn hình đã hiện lên hình ảnh được chia làm hai, nhân vật chính là ông bà Trình.
Ông Trình bị giam một mình trong phòng giam rất tối, nét mặt ông ta lo sợ hoảng loạn.
Xung quanh u tối đáng sợ, lâu lâu có vài cái bóng trắng khiến ông ta quơ quàng tay chân mà la hét.
Còn bà Trình cũng không khá hơn là mấy khi mà những tờ giấy nợ đặt dài ngay ngắn trước mắt.
Một người đàn ông bặm trợn đi vào phòng, tay còn cầm một ống tiêm.
Hành động dứt khoát nhanh gọn đã tiêm vào người bà ta một chất dịch.
Không lâu sau đó Trình phu nhân đã uốn éo bản thân rồi vây lấy người đàn ông ấy bắt đầu một chìm trong dục vọng….Tố Quyên căng mắt nhìn màn hình một lúc rồi hét lên:
“Khốn nạn, anh không được đối xử với ba mẹ tôi như vậy.
Anh là đồ khốn, mau thả họ ra!”
Mạnh Thiếu Khiêm chép miệng một cái lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ:
“Thương ba mẹ thế à cô con gái hiếu thảo? Chắc ông bà Trình cảm động lắm chứ bình thường cô làm gì mà để tâm đến họ.
Mẹ cô nợ nần cô còn mặc kệ, ba cô bị giam cô còn trách mắng sợ bị ảnh hưởng cơ mà.
Tội lỗi gia đình cô tôi không thể tha thứ được, luật pháp không đủ để các người đền tội.
Bao nhiêu mạng người đã oan uổng ra đi rồi, ba người các người có ba cái mạng không đủ trả cho họ đâu.
Bị trừng phạt thế này vẫn chưa xứng đáng lắm.
Để tôi nói cô nghe, tai nạn giao thông cô gây ra làm mẹ vợ của tôi chết oan, cô không cảm thấy tội lỗi mà còn đổ thừa cho bà ấy.
Thâm tâm của cô chắc bị chó tha đi rồi nên mới không tiếc lời nào mà trách tội người đã khuất….
Cái nào thì cái nhưng cô sai tôi chẳng thể bao che được, đằng này còn là mẹ của vợ tôi, tôi mà bao che thì thật có lỗi với sự yêu thương tin tưởng của bà ấy dành cho mình.
Còn có cô muốn thủ tiêu vợ và con tôi đúng chứ?…Hai người họ cô cứ thử đụng vào xem tôi có xé xác cô ra hay không.
Nhưng mà cô không có cơ hội rồi, tôi không cho phép bất kì kẻ xấu nào làm hại mẹ con cô ấy.
Cô đã tự ý theo dõi và khiến vợ tôi bị thương đến độ xém tí đã không giữ được mạng nữa….Tội chồng tội tôi không thể khoan nhượng.”
Tố Quyên nghe Mạnh Thiếu Khiêm nói không ngừng run rẫy.
Cô ta căm ghét nhìn Mạnh Thiếu Khiêm vẫn chưa biết lo mà cứng họng khiêu khích:
“Thì sao, anh làm gì tôi? Tôi thích thế đấy, anh mù mới nhận đứa nghiệt chủng kia làm con mà không đi xem ba thật của nó là ai.
Bị con khốn kia dắt mũi rồi đấy.
Kẻ nào gia đình tôi không ưng thì cho