Tiếng gõ cửa truyền đến cắt ngang không khí im lặng trong phòng, Shenri không mấy dễ chịu bỏ xuống tờ tạp chí trong tay bước ra mở cửa.
"Thiếu gia, bữa trưa ngài muốn dùng ở đây hay ra ngoài ạ?" - Trước mặt hắn là cô hầu gái đang cung kính cúi người.
Shenri quay đầu nhìn vào cảnh tượng ngổn ngang trong phòng, người nào đó đang bới hết đống hành lý ra sắp xếp vào tủ, hắn mới chậm chạp trả lời.
"Cứ mang trực tiếp lên đây."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Sau một hồi lâu thì Harumi cũng sắp xếp xong quần áo và trang sức của mình, bữa trưa vừa vặn mang đến bày lên chiếc bàn đối diện cửa kính.
Rất thuận tiện cho việc vừa dùng bữa vừa thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
Shenri không có tâm trạng ăn uống nên cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm, hơi nóng khiến cả người hắn dễ chịu hơn một chút.
"Sau khi ăn xong thì em cứ đi đâu tuỳ thích, nhớ trở về La Sol trước 7 giờ tối, có lẽ mẹ tôi sẽ gọi giờ đó."
Hai người đã thỏa thuận trong thời gian một tuần sẽ không làm ảnh hưởng đến đối phương, xem nhau như người xa lạ vô tình đi du lịch cùng thành phố, ở cùng một căn phòng mà thôi.
Harumi cũng không cần ai bên cạnh, cô nghĩ một mình cô vẫn có khả năng tự ra ngoài, tự đi đến những nơi mà cô muốn.
Dù sao thì cô cũng gần hai mươi tuổi rồi, chỉ là một chuyến du lịch hơi đặc biệt mà thôi, cô không tin mình không làm nổi.
Chỉ là...cái tên bên cạnh cứ bần thần rót hết ly này đến ly khác, biết là không nên xen vào chuyện của hắn nhưng cái vẻ mặt đó khiến tâm trạng của cô bị ảnh hưởng xấu đi.
Cuối cùng không nhịn được nữa, cô đưa tay chặn ly rượu hắn vừa đưa tới môi.
"Này, đủ rồi.
Anh cứ để bụng rỗng uống rượu vậy à?"
"Không pha..."
"Không phải chuyện của tôi, đúng vậy, nhưng anh cứ như vậy làm người đang ngồi ăn cùng thấy khó chịu đấy!"
Shenri ngây người ra một lúc, con nhóc này đã bắt đầu lớn giọng mắng hắn, nhưng lời cô nói cũng không sai.
Hắn sốc lại tinh thần chán chường một chút mới đổi tay, miễn cưỡng cầm lấy nĩa bạc trên bàn.
Dường như không muốn nhìn vẻ mặt đó thêm chút nào nữa, Harumi ăn vội vài miếng rồi bực bội đứng dậy, mang lấy túi xách của cô khoác áo ra ngoài, động tác liền mạch dứt khoát không thèm chào hắn lấy một tiếng.
Shenri nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cửa phòng, thở ra một hơi.
- -----------------------
Harumi bước xuống sảnh La Sol, tiện tay rút một tờ bản đồ thành phố trên quầy rồi gọi một chiếc taxi ngay trước cổng.
Cô dùng vốn tiếng Anh nửa vời của mình cố gắng trò chuyện với tài xế về địa điểm muốn đến.
Thấy một cô gái trẻ người châu Á ra ngoài một mình, tài xế không khỏi tò mò hỏi vài câu.
"Cô gái, đi du lịch một mình sao?"
Harumi nghiêng đầu mỉm cười với ông: "Vâng, cháu đi một mình ạ"
Hiển nhiên là phải nói dối thôi, có ai đi tuần trăng mật mà ra ngoài đi dạo một mình không chứ?
"Ồ, ở thành phố này đi một mình thì hơi phiền phức, tuy rằng tình hình an ninh được thắt chặt nhưng bọn trộm cướp vẫn trà trộn trong du khách, cô nhóc phải cẩn thận đó."
Harumi mỉm cười lịch sự nói cảm ơn ông, xe rất nhanh dừng trước quảng trường Trafalgar, trung tâm của London, cô quyết định bắt đầu dạo quanh khu này trước tiên.
Không khí lạnh bao phủ khiến bầu trời giữa trưa có phần u ám, nhưng điều đó cũng không cản được du khách đổ xuống phố, dọc hai bên vỉa hè và khắp mọi ngóc ngách của London.
Harumi đút hai tay lạnh cóng của mình vào túi áo choàng, thở ra một hơi đầy khói lạnh bắt đầu chuyến tham quan của mình.
- ----------------------------------
Cùng lúc đó, vị chồng thân yêu của cô đang vô cùng nhàm chán đi đi lại lại trong phòng.
Càng nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, Shenri càng không muốn bước ra khỏi phòng nửa bước, cứ thế đọc hết quyển tạp chí này đến quyển tạp chí khác, chai rượu trên bàn cũng sắp cạn đến giọt cuối cùng thì điện thoại chợt reo lên.
Hắn nhìn cái tên trên màn hình, không hề đổi tư thế chỉ cử động ngón tay ấn nút nghe.
"Tuần trăng mật vui chứ thiếu gia?" - Giọng nói quen thuộc đầy cợt nhã của Jin vang lên.
"Có chuyện gì à?"
Jin bật cười thành tiếng, âm thanh vô cùng phóng đãng chẳng hề giữ lại chút hình tượng gì.
"Izayoi, à không, phải là thiếu phu nhân Williams có đó không?"
"Ra ngoài rồi." - Shenri ngửa cổ uống hết ngụm rượu cuối cùng, nghe người mình có chút lâng lâng.
"Cái gì? Cậu để cô ấy ra ngoài một mình ở một thành phố hoàn toàn xa lạ sao?"
Shenri buông chai rượu, ngồi dậy bước ra ban công, gió lạnh thốc vào mặt khiến hắn tỉnh táo hơn một chút, cũng không có ý định trả lời Jin.
"Haizz cái thằng ngốc này, cậu có phải đàn ông không đấy? Dù mối quan hệ chỉ trên danh nghĩa nhưng ít ra cậu phải có trách nhiệm với sự an toàn của cô ấy chứ?"
Jin tiếp tục càm ràm như gà mẹ, nói về mặt đối xử với phụ nữ thì không tìm được người nào kinh nghiệm phong phú như tên này.
Nhưng trước nay mọi quyết định của thiếu gia Williams đã đưa ra đều không ai có khả năng thay đổi.
Không mảy may để tâm chút gì đến những lời thuyết giáo nhảm nhí của tên kia, Shenri vuốt lại mái tóc bị gió thổi cho rối bời, tựa người vào ban công nhìn dòng người đông đúc bên dưới.
"Bây giờ tôi muốn ngủ, cậu có thể tắt máy hay không?"
"Cái thằng nhóc này! Được thôi, ông đây không quan tâm đến chuyện vợ chồng các người nữa!"
Dứt lời giận dỗi cúp máy, thỉnh thoảng bản tính đùa cợt của Jin phát huy hết sức lực, thành ra chẳng khác một đứa con nít, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là hợp với tính cách của Shenri.
Thế nhưng bọn họ đã như vậy được gần hai mươi năm nay.
Không gian yên lặng lần nữa quay trở về bao trùm khắp căn phòng.
Thời tiết này, mùi hương này, những dãy đèn vàng lấp lánh, tất cả mọi thứ của thành phố này đều gợi cho hắn nhớ lại những chuyện vốn không nên nhớ.
Kể cả ánh hoàng hôn đang dần dần buông xuống ngoài lớp kính kia cũng thật tẻ nhạt.
- --------------------------------------------
Harumi đi dạo khắp quảng trường, ghé ngang những cửa hàng gần đó, tự mua cho mình que kem ốc quế thật to, cuối cùng cô bị hấp dẫn bởi buổi triển lãm nghệ thuật của Bảo tàng Quốc gia London.
Vì là bộ tranh cổ điển quý hiếm vừa được công khai trước công chúng, lượng người tham quan vô cùng đông.
Harumi chen giữa đám người nửa ngày mới vào được bên trong, hoàn toàn đắm chìm trong những nét vẽ uốn lượn ấy.
Bầu trời London bắt đầu tắt nắng mà tối dần đi, không khí lạnh bao phủ toàn bộ thành phố.
Đến khi Harumi rời khỏi bảo tàng trời cũng sập tối, những ánh đèn lung linh đã được thấp sáng, thẳng tắp khắp quảng trường, trên từng dãy phố.
Cô đưa tay vào túi xách tìm điện thoại muốn gọi taxi, trong một giây trái tim giật thót, túi xách trên vai đã không thấy đâu nữa!
Cảm giác như bị sét đánh, Harumi chết lặng, tự nhủ mình phải bình tĩnh nhớ lại xem đã rơi ở đâu hay mất từ lúc nào, nhưng cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Cô buông thõng hai tay, thất thần nhìn dòng người vội vã của giờ tan tầm lướt qua mình, những khuôn mặt lạ lẫm và xa cách, không khí ngày càng lạnh hơn len lỏi vào từng lớp áo trên người cô.
Đầu óc đặc quánh như bị đóng băng, cảm giác lạc lõng, nỗi sợ hãi không tên nào đó dâng lên, nhấn chìm lấy cô.
Giữa thành phố xa lạ đông đúc này, cô chỉ có một mình, không một ai bên cạnh, những lúc cô cần nơi dựa dẫm nhất thì chẳng ai đứng về phía cô.
Suy cho cùng thì Harumi cũng quen với việc phải chống chịu một mình rồi, thay vì mong chờ ai đó, cô chọn dựa vào chính bản thân mình.
Harumi xoa đôi tay lạnh buốt run rẩy của mình lên mặt, mượn chút giá rét để làm mình tỉnh táo hơn.
Harumi, không được sợ hãi, mày cũng không còn là đứa con nít lên ba nữa.
Cô thử đi quanh một vòng trước bảo tàng, vừa vặn trông thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh vệ đi ngang.
Harumi lấy hết can đảm chạy đến chắn trước mặt anh ta.
"X-xin lỗi, tôi cần giúp đỡ, tôi bị cướp..."
Phát âm tiếng Anh của cô vốn không tốt, thêm việc sợ hãi mà giọng nói run rẩy không ngừng khiến vị cảnh sát ngẩn người ra một chút, nhìn bộ dạng của cô gái trẻ người Châu Á trước mặt mình hồi lâu mới dần hiểu ra.
Sự lo lắng trong Harumi giảm bớt vài phần khi bước vào trụ sở, họ mời một người phụ nữ có vẻ ngoài khá thân thiện tiếp chuyện cùng cô.
Vị cảnh sát nữ rất kiên nhẫn nghe ra từng câu tiếng Anh tệ hại của Harumi, lần lượt hỏi qua các thông tin cần thiết,