Lạ chỗ và lệch múi giờ khiến giấc ngủ của Harumi không hề trọn vẹn.
Trời vừa sáng cô đã giật mình tỉnh giấc, mơ màng nhìn lớp sương mù dày đặc đọng lại trắng xoá bức tường kính.
Cô ngồi dậy vuốt lại mái tóc loà xoà, quét mắt nhìn khắp phòng, rốt cuộc cũng thấy một góc áo sơ mi lấp ló ngoài ban công.
Cô vươn người ra khỏi chăn, thầm nghĩ chẳng biết người này còn giận dỗi mình hay không.
Shenri ngồi vắt chân an tĩnh đọc báo buổi sáng, trên bàn là tách cà phê vẫn còn nghi ngút khói, hắn đã sớm nhận ra Harumi đang bước đến nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ung dung, không thèm nhấc mi dù chỉ một chút.
"Chuyện hôm qua..." - Mùi cà phê thoang thoảng khiến cô tỉnh táo hơn một chút, nhưng mở miệng rồi cô mới nhận ra mình chẳng biết phải nói gì thêm vào lúc này nữa.
Không chờ cô suy nghĩ xong, Shenri đã đặt tờ báo xuống rồi lướt qua người cô, "Hôm nay em muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng, giờ thì mau xuống sảnh ăn sáng đi."
Harumi không tin vào tai mình, tên này lại chủ động muốn đưa cô ra ngoài đi dạo ư?
Hai người chuẩn bị một chút rồi nhanh chóng đi xuống sảnh, y như rằng cả hai vừa xuất hiện đã bị ánh mắt tò mò của nhiều người dán vào.
Trên dưới mọi chi nhánh của La Sol đều rõ thiếu gia nhà Williams tính tình lãnh đạm, hiếm khi xuất hiện trước đám đông, vậy mà hôm nay còn có thêm thiếu phu nhân bên cạnh.
Cơ hội hiếm có như vậy, bọn họ tất nhiên muốn nhìn lâu thêm một chút.
Shenri vốn dĩ không mấy để tâm đến ánh nhìn của người khác, cũng không một chút ngượng ngùng mà kéo ghế cho Harumi, trước mặt người ngoài sắm vai người chồng tốt biết chăm sóc vợ, hoàn hảo không một khẽ hở.
Harumi cạn lời trước khả năng diễn kịch của tên này, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn.
Bàn ăn sáng kiểu Âu đã được La Sol chuẩn bị từ trước, Harumi uống một ngụm trà sữa nóng, mùi thơm dịu nhẹ kèm theo vị ngọt vừa phải, hoà hợp đến bất ngờ, tay nghề của đầu bếp nơi này hẳn không phải dạng tầm thường.
Từ vị trí bàn ăn có thể ngắm được dòng người bên ngoài, cảm nhận chân thực từng nhịp điệu của cuộc sống London.
Sau khung kính pha lê lấp lánh ban mai là một cặp đôi đang tận hưởng bữa sáng cùng nhau, người khác nhìn vào rất dễ hiểu lầm đây là một viễn cảnh yên bình lãng mạn.
Nhưng tất cả chỉ là một vỏ bọc đầy giả dối.
Bỗng dưng một người bồi bàn bê chiếc mâm bạc đi đến, anh ta cung kính nghiêng người trước bàn của bọn họ.
"Thiếu gia, bên cảnh sát vừa gửiđến cho ngài cái này, bảo là đồ vật của thiếu phu nhân."
Shenri khẽ gật đầu cảm ơn rồi ném túi đồ về phía Harumi.
Cô ngạc nhiên đón lấy, điện thoại, ví tiền và cả những món trang sức lặt vặt đều còn nguyên vẹn.
Tốc độ làm việc của cảnh sát London cũng thật nhanh hoặc là họ không muốn dây vào hoàng gia nên mới cố tìm cho bằng được.
Dù sao vẫn là mọi thứ đã trở về với cô, Harumi ôm túi của mình cười đến hớn hở, hoàn toàn không để ý có một ánh mắt xanh đạm nhạt đang chăm chú nhìn mình.
Chiếc điện thoại thất lạc cả đêm, vừa mở lên liền nhận được hàng loạt thông báo, Harumi còn chưa kịp đọc hết đã có người rất biết chọn thời điểm gọi đến.
Liếc qua tên người gọi, cô nhanh chóng để loa điện thoại ra xa rồi mới ấn nút nghe.
"Con nhóc kia, cậu làm gì mà tớ gọi mãi không được vậy hả?!"
Không ngoài dự đoán, tiếng hét tra tấn màng nhĩ của Lizza truyền ra từ điện thoại, ngay cả Shenri ngồi đối diện cũng nghe thấy.
Harumi chẳng thể làm gì hơn ngoài đơn giản giải thích một chút về nguyên nhân mất liên lạc cực kì ngu ngốc của mình.
"Tìm lại được thì tốt rồi, tớ đoán là cậu chưa đọc tin tức đâu.
Công ty nhà cậu thắng thầu dự án lớn rồi!"
"Cái gì? Thật ư?" - Lần này đến phiên Harumi kích động, cô đổi tay ấn loa ngoài, vừa nói chuyện vừa lướt bảng tin mới nhất của thành phố Y.
"Đầy trên mạng đấy, nghe bảo lần này là nhờ người đàn ông tên Bri...!gì đó mới giành được dự án lớn như vậy, cậu có biết hắn không? Nhân vật nào mà ghê gớm vậy?"
Hai người tám chuyện được một lúc thì cũng tạm biệt nhau, Harumi ngơ ngẩn nhìn mẩu tin ngắn trên điện thoại, lẽ ra lúc này đây cô nên ở bên cạnh để chung vui cùng cả nhà.
Nhưng biết làm sao được, cô đang cách họ nửa vòng trái đất chỉ để chơi trò đóng giả vợ chồng với một tên thiếu gia tính tình quái gở.
Những ngón tay mảnh dẻ của cô lướt trên điện thoại với tốc độ nhanh như chớp, gửi đi vài tin nhắn đến Hirumi và ông bà Izayoi, hứa rằng mình sẽ sớm trở về với họ.
Niềm vui này quá lớn, là tia hy vọng cuối cùng cứu lấy Izayoi trở lại từ bờ vực thẳm.
Harumi vốn không kìm nén được vui mừng trong đáy mắt, đã lâu rồi cô mới có cảm giác lạc quan và tin tưởng một chút vào tương lai sau này.
Trong một khoảnh khắc, cô rất muốn chia sẻ cùng ai đó nên không kịp suy nghĩ mà buột miệng nói ra với người quen duy nhất đang ở cạnh cô lúc này.
Khoé mắt Harumi cong lên, hiếm khi nở nụ cười rạng rỡ đơn thuần như vậy với hắn: "Shenri, Izayoi có cơ hội phục hồi rồi!"
Shenri dời ánh mắt ra ngoài cửa kính, hắn duỗi tay cầm lên tách trà, không mặn không nhạt trả lời cô.
"...Chúc mừng."
Nụ cười trên môi Harumi dần trở nên gượng gạo.
Đúng rồi, tại sao mình lại nói với hắn chuyện này chứ? Bọn họ vốn chẳng liên quan gì đến nhau, hắn căn bản sẽ không quan tâm chuyện riêng của cô như thế nào, Izayoi ra làm sao.
Sự bối rối không dễ che giấu ẩn hiện trên khuôn mặt cô, Harumi vẫn quyết tâm bảo vệ chút kiêu ngạo cuối cùng của mình, cô đưa tay vuốt tóc, tỏ ra mình chẳng ngại ngùng chút nào.
"Tôi ăn xong rồi."
Shenri như đang chờ câu này của cô, hắn cầm theo áo khoác đứng lên thẳng tắp bước ra cửa.
Có ai đi hưởng tuần trăng mật mà vội vã như đi công tác vậy không chứ? Harumi lườm bóng lưng cao ngạo kia một cái rồi cũng đuổi theo hắn.
Ngồi xe thể thao vi vu chạy khắp thành phố so với ngồi taxi quả là một trời một vực, cũng không cần phải động não "chia thì tiếng Anh" với người khác nữa.
Harumi vô cùng mãn nguyện tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp của London.
Shenri cố tình lái xe khắp các tuyến đường chính để cô có thể ngắm nhìn trọn vẹn từng nơi, từ quảng trường đến điện Westminster, chạy dọc theo bờ sông Thames và cuối cùng dừng lại tản bộ ở Hyde Park.
Những nhánh cây quanh công viên bắt đầu phủ xuống lớp tuyết mỏng đầu mùa, hai người sánh vai bên nhau nhưng tuyệt nhiên không có cuộc trò chuyện nào.
Harumi liên tục chụp lại khung cảnh xung quanh, tự tìm niềm vui cho mình, hạn chế làm phiền đến người nọ hết mức có thể.
Chuyện hắn đồng ý đưa cô đến đây đã là kì tích lắm rồi.
Ai ngờ Shenri không thể nhìn nổi bộ dạng ngốc nghếch chỉ sợ người khác không biết mình lần đầu đến London của cô, đành tỏ ra tử tế một cách miễn cưỡng.
"Có muốn tôi chụp giúp em không?"
Harumi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đưa điện thoại cho hắn.
Shenri đứng lùi ra xa một chút, nhìn cô gái ở giữa màn hình, sau lưng cô là khoảng trời trắng xoá mênh mông, có thể nhìn ra kiến trúc các toà tháp cổ London ẩn hiện phía xa xa.
Ánh nắng hiếm hoi của đầu đông từng tia một xuyên qua mái tóc cô, Harumi nở nụ cười thanh thuần rạng rỡ, đuôi mắt cô cong lên, phảng phất bao nhiêu nét xuân và tuổi trẻ chưa từng phai nhạt.
Không cần cố ý phơi bày hay vụng về che giấu, khí chất thiên kim tiểu thư luôn hiện diện quanh người cô.
Shenri đứng ngây ra hồi lâu, trong một thoáng hắn không rõ bản thân mình bị cuốn hút bởi điều gì.
"Sao