Shenri đã quá quen với sự khoa trương này.
Thiếu gia trưng ra vẻ mặt vô cảm nhìn đám người của ban nhạc bay đến London chỉ để chơi cho hai người nghe.
Lại nhìn bàn tiệc mà chưa chắc 20 người đã ăn hết chứ đừng nói chỉ có hai người kén cá chọn canh như thiếu gia và tiểu thư đây.
Hắn hoàn toàn chịu thua ông nội và cha mẹ, miễn cưỡng ngồi vào bàn bắt đầu rót rượu.
Harumi nếm thử một chút gan ngỗng trên đĩa, ngạc nhiên vì mùi vị cũng không tệ.
Cô rất nhanh vui vẻ nếm qua hàng loạt những món khác, tự rót rượu cho mình.
Đúng nghĩa tận hưởng bữa tối sang chảnh của thiếu nữ độc thân, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của người đối diện.
"Bây giờ cảm thấy kết hôn với tôi cũng không tệ?" - Shenri một tay chống cằm, nhìn bộ dạng hưởng thụ kia mà nhếch môi cười nhạo cô.
Một câu đầy tự phụ này khiến Harumi nghẹn thức ăn ở cổ, phải rất kìm nén mới không thô lỗ phun ra.
Cô vội uống một ngụm rượu.
"Phải là anh nên cảm thấy may mắn vì một người thông minh hiểu chuyện như tôi đồng ý hợp tác chuyện này chứ." - Cô bĩu môi, đáp trả không chút yếu thế.
"Không thì người ngồi ở đây chắc là con gái của một gia tộc nào đó rồi."
"Vậy sao?" - Shenri nhướn một bên mày, "Nhiều người mơ ước vị trí đó vẫn còn đang xếp hàng đấy."
"..."
Biết là tên này tự luyến nhưng không ngờ ở mức độ nặng thế này.
Harumi trở tay rót một ly rượu đầy, đến mức này rồi cũng nên thẳng thắn nhìn nhận mọi chuyện.
"Dù gì cũng hơn một tháng rồi, mọi chuyện đang tiến triển đúng theo ý chúng ta, cũng nên chúc mừng chứ?"
Shenri khẽ cười rồi cũng cùng cô nâng ly.
Không gian lãng mạn xung quanh trái ngược hoàn toàn với cuộc trò chuyện đầy những mưu tính tâm cơ của họ, tạo ra viễn cảnh vô cùng kì dị.
Nếu những người kia có thể nghe và thấy họ đang làm gì bên này chắc là kinh hãi lắm.
Tâm trạng của cả hai hôm nay không tính là tệ.
Kể từ ngày thành lập giao ước đó, có quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
Bọn họ căn bản bị xoay như chong chóng, còn phải lo lắng không để lộ sơ hở trước những người trong nhà.
Hoàn toàn không có thời gian thả lỏng tinh thần, hay chậm rãi ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.
Bữa tối hôm nay như là cơ hội hiếm có vậy.
Nên hai người đều khá thoải mái tận hưởng không gian riêng biệt này, dễ dàng trò chuyện để hiểu nhau hơn.
Dù sao họ đều biết rõ càng hoà hợp với đối phương càng có nhiều lợi ích cho kế hoạch sau này.
Một cuộc hôn nhân hợp đồng cũng chỉ dựa trên nguyên tắc lợi lộc thế này mà thôi.
Chẳng mấy chốc mà rượu trên bàn đã dần vơi đi.
Harumi chớp chớp mắt, không nhận ra hai má mình dần ửng đỏ lên mà tiếp tục rót rượu, rất lâu rồi mới có dịp được uống thoải mái như vậy.
Mấy tháng qua áp lực từ Izayoi cứ đè nặng lấy vai cô, đã đi được đến đây rồi, cô nghĩ mình xứng đáng buông thả bản thân một hôm, không phải lo nghĩ gì nữa.
Trái ngược hoàn toàn với cô, người đối diện nhìn qua rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc, như thể hắn chưa uống một giọt rượu nào.
Hắn cũng không lên tiếng ngăn cản, thảnh thơi ngồi đó bắn ánh mắt nhàn nhạt qua, giống như muốn xem cô có thể uống được đến đâu vậy.
"Anh biết lúc nãy mẹ anh nói gì không?" - Harumi đột nhiên lên tiếng, ánh mắt mơ màng đảo về phía hắn.
"Mẹ nói rằng anh sẽ cho tôi một bữa tối lãng mạn, chắc chắn tôi sẽ cảm động rơi nước mắt..."
Cô cười ngây ngốc, như đang tự giễu chính mình và sự lố bịch của vở kịch này.
Diễn hay đến nỗi những người xung quanh không một chút nghi ngờ bọn họ.
Shenri không nghĩ mẹ mình lại đặc biệt quan tâm đến người này nhiều như vậy, có hơi ngạc nhiên cầm lên ly rượu, nhấp một ngụm rồi yên lặng chờ cô nói tiếp.
Nghiêm túc nghĩ lại thì thời gian qua mọi chuyện hình như không công bằng lắm.
Người này vì cứu lấy tâm huyết của cả nhà mà chấp nhận hi sinh cuộc đời mình, chấp nhận bước chân vào gia tộc Williams trong khi cô còn chẳng biết sự thật đằng sau hai chữ "hoàng gia" kia là gì.
Không một chút hoài nghi hay sợ hãi, hoàn toàn tin tưởng hắn.
Cũng không quan tâm hắn có dựa vào tờ hợp đồng lợi dụng cô hay không.
Nếu hắn là cô, tôn nghiêm của bản thân sẽ không cho phép hắn cam tâm đánh đổi như vậy.
Thế nhưng thời gian vừa qua, hắn đã nhìn ra được cô gái nhỏ bé này mạnh mẽ và bản lĩnh như thế nào, cam chịu như thế nào, dường như không có chuyện gì quật ngã cô được.
Đã vậy không thể phủ nhận con nhóc tiểu thư này rất thông minh, thỉnh thoảng có ngây ngô một chút nhưng vẫn là một người thức thời hiểu chuyện, biết đâu là giới hạn để tiến tới hay dừng lại.
Tương lai hoàn toàn có khả năng trở thành một người phụ nữ trưởng thành chững chạc, hấp dẫn người khác chinh phục được mình.
Thế nhưng Harumi chưa tròn hai mươi, cả cuộc đời phía trước đã bị cô đem ra đánh đổi, cùng hắn dấn thân vào cuộc chơi này.
Miên man chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đến khi trái tim vốn lành lặn của hắn đột ngột rung lên từng nhịp, Shenri mới ngây người nhìn ly rượu trong tay mình.
Thật ra hắn cũng uống không ít, cảm giác này chắc là tác hại của rượu, hắn nghĩ thế rồi lại ngước mặt nhìn người đối diện bắt đầu loạng choạng chống bàn đứng dậy.
"Em định làm gì thế?"
Harumi lảo đảo bước gần hơn về phía hắn.
"Dù gì sau này chưa chắc gặp lại nhau nữa, để cảm ơn người từng đưa tôi đi khắp London..." - Cô đưa tay vào túi áo lục lội một phen, cuối cùng lấy ra chiếc hộp nhỏ để lên bàn, "Có thứ này cho anh."
Shenri liếc mắt nhìn chiếc hộp đã bật nắp, bên trong là móc khoá mô phỏng lại hình tượng bá tước Dracula - trông khá ngớ ngẩn như đồ chơi trẻ con.
Đoán là con nhóc đã mua nó ở phiên chợ Đông chiều hôm nay.
"Rất hợp với anh đúng không? Haha..." - Còn chưa nói hết câu, một cơn choáng váng ập tới khiến Harumi đứng không vững.
Cô nghiêng người chống tay xuống mặt bàn, liên tục lắc đầu để giảm bớt cơn hoa mắt.
Mơ hồ nhìn thấy hai ba khuôn mặt méo xẹo của Shenri chồng lên nhau cùng giọng nói cằn nhằn quen thuộc của hắn.
Cơ thể cô trượt dần, trước khi tia tỉnh táo cuối cùng trong cô vụt tắt, Harumi mơ hồ cảm nhận mình rơi vào một vòng tay vững chãi.
Shenri đỡ trán thở dài, nghĩ lại thì từ khi kết hôn đến giờ chưa có ngày nào là thật sự yên ổn với người này.
Hắn kéo lấy áo khoác phủ lên người Harumi rồi bế xốc cô lên, trước khi rời khỏi phòng khựng lại do dự một chút, cuối cùng đưa tay cầm theo chiếc hộp trên bàn.
- -----------------------------------
Về đến phòng, Shenri nhẹ nhàng đặt cô ngồi tựa vào đầu giường, nắm vai Harumi vỗ nhẹ vào cái má đỏ bừng của cô.
"Tỉnh mau, em phải đi tắm ngay bây giờ, tôi không cho phép cái thân thể nồng nặc mùi rượu này của em lên giường, hiểu chứ?"
"Không đi..."
Harumi lẩm bẩm trong miệng, cơ thể mềm nhũn của cô vùi xuống chiếc giường êm ái.
Nhưng chứng sạch sẽ quá mức của hắn không chấp nhận chuyện này, nghiến răng tìm mọi cách đánh thức cô.
Giằng co một hồi lâu con sâu rượu nào đó bắt đầu mất kiên nhẫn mà nháo lên.
Harumi bực dọc nhoài người đến, chẳng biết lấy đâu ra sức lực mà thình lình nắm lấy cà vạt của Shenri, kéo mạnh về phía mình.
Khoảng cách dường như gần trong gang tấc.
Shenri bất động nhìn người đang nằm trọn dưới thân mình, may là hắn phản ứng nhanh chống tay lên giường mới không phát sinh tình huống gì khác.
Con nhóc này khi say hiển nhiên chẳng đề phòng hay sợ sệt mà còn