Harumi nhìn thấy chính mình.
Cô thấy bóng lưng nhỏ bé gầy gò của mình giữa biển cả bao la rộng lớn.
Màu cam từ bầu trời phản chiếu xuống mặt biển, nhảy múa lăn tăn trên mái tóc xoã dài của cô.
Cô thấy mình ngồi đó, thờ ơ uống từng ngụm rượu, thần sắc lạnh nhạt.
Đôi mắt xinh đẹp không chất chứa nhiệt tình của tuổi trẻ mà lẽ ra cô nên có, chỉ còn lại ảm đạm và mệt mỏi tột cùng.
Trái tim vô cớ nhói lên, cô biết mình đang nằm mơ, chỉ là trong giấc mơ này, cô đang ở góc nhìn của một người khác, của Shenri.
Viễn cảnh chân thực đến nỗi cô ngỡ đây là thật.
Cô nhìn thấy mình ngẩng đầu, hôn lên khoé môi hắn.
Cánh môi ấy vô cùng mềm mại, còn vương chút hơi lạnh.
Dù chỉ là một cái chạm thoáng qua, cô vẫn nhớ như in cảm giác lúc đó.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Shenri thoáng ngỡ ngàng, cánh tay hắn đưa lên, rồi khựng lại giữa không trung trước khi chạm vào cô.
Phút chốc, mọi biểu cảm đều bị hắn dùng đôi mắt lạnh lùng che khuất.
Trái tim vốn yên ổn lành lặn, lúc này như thể vỡ ra làm trăm mảnh.
Harumi không biết đây là cảm giác của ai, nhưng sự đau đớn đó cứ tung hoành nơi lồng ngực, rồi dường như tê dại khi nghe cô nói ra câu ấy.
"Shenri, chúng ta ly hôn đi."
"Đừng..."
Đừng nói tiếp nữa, đừng để chuyện này xảy ra.
Cảnh trong mơ lại thay đổi, dừng lại nơi ánh lửa bập bùng thiêu đốt hai tờ hợp đồng, bằng chính tay của người đàn ông ấy.
Cô nhìn thấy chính mình không chần chừ tháo xuống nhẫn cưới, tuyệt tình quay lưng ra cửa.
Trong lòng Harumi luôn có một chấp niệm, luôn trách cứ người nọ vì đã vứt bỏ mình.
Nhưng đến bây giờ đột nhiên cô có chút hoài nghi, thật ra thì, ai mới là người nhẫn tâm vứt bỏ đối phương?
"Tôi không muốn bất lực nhìn em rời đi mà chẳng thể làm gì nữa."
"Đừng!"
Harumi mở choàng mắt.
"Đừng cái gì?"
Giọng điệu ngái ngủ của Shenri khàn khàn bên tai, kéo cô từ giấc mộng trở về.
Harumi ngẩn người nhìn đường nét khuôn mặt đang gần mình trong gang tấc.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ soi đến, đọng lại vài tia nắng sớm tươi mới thanh thuần trên ngũ quan sắc sảo của người đàn ông, đẹp tựa bức tranh.
Harumi bình ổn nhịp thở, tự nhủ rằng tất cả chỉ là mơ, tất cả mọi thứ đã qua rồi.
Người đàn ông này đang ở đây, an tĩnh ngủ say trước mặt cô.
Hắn hờ hững khép mi, đuôi mày đen nhánh khẽ cau lại không mấy dễ chịu, như thể ai đó đã phá ngang giấc ngủ an lành của hắn.
Đây mới là hiện thực, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cô định thần lại đưa tay vén chăn, muốn đi rửa mặt để tỉnh táo hơn, nhưng vừa xoay người đã bị vòng tay rắn chắc kéo trở về.
Shenri cọ vào vai cô vài cái, như một con mèo bự lười biếng, dùng giọng mũi của người chưa tỉnh ngủ nói chuyện với cô.
"Sao vậy? Vừa nằm mơ thấy cái gì hửm?"
Harumi bị cọ đến nhột hết cả người, nhịp tim vốn vẫn chưa kịp bình ổn vì giấc mơ vừa rồi càng đập nhanh hơn.
Tinh thần dằn co giữa quá khứ và hiện tại khiến cô chưa thể thích nghi được với loại gắn kết thân mật này, cô giãy nhẹ ra khỏi vòng tay hắn.
"Giấc mơ vụn vặt thôi, không nhớ rõ nữa..."
"Haru, đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát." - Hắn ghì chặt lấy eo cô, hít một hơi thật sâu.
Chỉ mới một đêm, Shenri như biến thành con người khác.
Hắn hành động tự nhiên, mặt không đỏ tim không run, như thể hai người đã xác nhận mối quan hệ yêu đương từ lâu vậy.
Hoặc thời gian qua hắn nhẫn nhịn đủ rồi nên bây giờ có bao nhiêu thì bộc phát hết bấy nhiêu chăng? Cô nhìn cánh tay chẳng kiêng dè vắt ngang eo mình, cảm thấy tiến triển này cũng nhanh quá rồi...
Khoé mắt cô lướt qua cổ tay, dừng lại nơi chiếc vòng lấp lánh phản chiếu chút tia nắng sớm mai.
Đến bây giờ cô mới có cơ hội nhìn kỹ thứ này, thì ra không chỉ là trang sức giới hạn, trên hạt charm đính đá kia còn khắc hai chữ cực nhỏ, nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện ra.
SH - Là kí tự viết tắt tên của hai người, tinh tế lồng vào nhau.
Trong lòng nảy lên loại tư vị vô cùng phức tạp.
Harumi không khỏi ôm chặt thắt lưng hắn, khép mi lại, tận hưởng chút cảm giác ấm áp khó khăn lắm mới có được này.
Tình yêu của hắn lẳng lặng âm thầm như vậy, lỡ như cô cứ vô tư ngây ngốc thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ người này cả đời sao?
Cô lại đưa mắt nhìn đồng hồ, dù không nỡ nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay hắn.
"Anh ngủ tiếp đi, em phải đến công ty..."
Cuối cùng Shenri cũng để cô xuống giường, hắn lười biếng xoa tóc ngồi dậy, ánh mắt bất mãn đặt lên người cô.
"Em định đi với bộ dạng này?"
"Dù sao thì em cũng phải về nhà trước..." - Harumi búi cao tóc, lơ đễnh trả lời hắn, quyết đoán bước vào nhà vệ sinh.
Người này từ bao giờ lại trở thành cô gái cuồng công việc vậy chứ?
"Ăn sáng đã, rồi anh gọi tài xế đưa em đi.
Giờ này chắc Rey làm xong bữa sáng rồi."
Harumi ngậm bàn chải đánh răng, ngơ ngơ ngác ngác": "Rey?"
- -----------------------------
Sáng sớm tinh mơ, Rey cùng đội ngũ hầu gái của nhà Williams đã loay hoay bận rộn trong bếp.
Ngoại trừ những việc vặt vãnh như nhặt rau hay bưng bê ra bàn, tiểu thiếu gia không cho bất kì ai nhúng tay vào việc nấu ăn của mình.
Nó mặc chiếc tạp dề hơi quá cỡ, mái đầu bạch kim sáng rực đung đưa qua lại, đôi tay nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn đảo thức ăn trong chảo, ánh mắt xanh lục của nó bập bùng vài tia lửa bếp.
Việc này đã diễn ra như vậy được mấy hôm rồi, kể từ lúc tham gia môn năng khiếu nào đó từ học viện, thằng nhóc như tìm được thú vui mới trong đời, đều quyết tâm nấu bữa sáng rồi nửa ép buộc nửa khóc nháo đòi mọi người ăn bằng hết...
Harumi thất thần nhìn miếng sandwich Rey vừa đặt xuống trước mặt mình, công bằng mà nói thì hình thức có vẻ không tệ.
So với mấy món nhìn không ra hình thù của tiểu thư Lizza thì thằng nhóc đã làm quá tốt, đã vậy nó còn mới mười tuổi...
"Rey, dạo này em thích nấu ăn à?"
"Không hẳn, chỉ là môn này tôi vẫn chưa thử qua lần nào, nên thấy hứng thú thôi." - Rey nhún vai ngồi xuống bàn, rất tự tin với thành phẩm của mình.
Harumi nhìn qua Shenri đã bắt cầm dao nĩa lên, nét mặt hắn không có vẻ gì là kì thị hay ghét bỏ, chứng tỏ món này hoàn toàn có thể ăn được.
Nếm thử một chút, quả nhiên mùi vị không đến nỗi nào, cô nghĩ chắc trên đời này chẳng việc gì khó với tiểu thiếu gia nhà Williams đây, thằng nhóc có khả năng trở thành đầu bếp chuyên nghiệp nếu nó muốn.
Lúc này Rey mới rảnh rỗi một chút để ý không khí kì lạ trên bàn ăn, nó tinh ý nhận ra sau áo khoác trên người Harumi là chiếc sơ mi quá cỡ với cô, còn có thể là của ai được nữa chứ?
Dù có là thiên tài thì đầu óc của nó vẫn dừng ở một đứa nhóc mười tuổi, không thể suy nghĩ sâu xa hơn được, chỉ thấy hai người này lớn đầu rồi mà như dở hơi vậy, toàn những trò kì lạ khiến nó không hiểu nổi.
"Công chúa, tối hôm qua chị không về à?"
Harumi còn chưa phản ứng kịp, Shenri ngồi bên cạnh đã ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nó.
"Thì?"
Đầu óc Rey xoay chuyển một vòng, cũng không sợ sệt trước thái độ đầy tự phụ của anh trai.
"Ý tôi là sao hai người cứ cồng kềnh như thế? Công chúa về đây như trước kia không được hả?"
Lúc này Shenri lại chuyển ánh nhìn lên người Harumi, như thể hắn cũng rất mong chờ câu trả lời của cô.
"À, chị còn vài việc cần phải thu xếp." - Harumi vô cùng bình tĩnh, "Yên tâm, chị vẫn ghé học viện tìm em được mà."
"Ồ, thế thì được." - Reyal dù không hiểu, nhưng cũng tạm chấp nhận đáp án này.
Người còn lại có vẻ như không được hài lòng lắm, hắn nhấc tay uống một ngụm trà rồi ra ngoài gọi tài xế cho cô.
"Hôm nay không được lêu lỏng bên ngoài đâu đấy, yên ổn ở nhà đến khi nào lành hẳn đi." - Harumi ngồi vào xe, cố chấp dặn đi dặn lại mấy bận.
"Harumi..." - Shenri giữ cửa xe, hơi khom người vào trong hờ hững nhìn cô, "Em không cho anh uống rượu, không cho tụ tập bạn bè, bây giờ ngay cả bước chân ra khỏi nhà cũng không cho nữa? Không ngờ em độc chiếm như vậy đấy."
Harumi gần như miễn dịch với những lời tự cao tự đại châm chọc này của hắn, không hề lay động lườm hắn một cái.
"Là muốn tốt cho anh thôi, nghỉ ngơi đi, xong việc ghé thăm anh."
Tình thế này giống như đảo ngược, hắn bị ép vào vai cô vợ nhỏ tiễn người đàn ông của mình đi làm vậy.
Nhưng mà tư vị cũng không tệ lắm, Shenri cong môi đầy tự mãn, đóng cửa xe cho cô.
- -----------------------------
Harumi rón ra rón rén đẩy cửa phòng làm việc, quả nhiên lãnh ngay một câu lạnh như băng từ chị gái kiêm trưởng phòng của mình.
"Tối hôm qua em không về nhà."
"À, em ở nhà Lizza." - Cô bỏ túi xách xuống bàn, nói dối không chớp mắt.
Hirumi vẫn không ngước lên khỏi màn hình máy tính: "Không cần che giấu, mẹ nói