Tử Du từ nãy tới giờ toàn bị mấy câu ngoài dự đoán của Long Mặc Uyên làm cho đầu óc choáng váng, bất lực tới cùng cực, cô hiện tại không biết nên vui hay nên buồn luôn.
Hình như cái câu nói Bởi vì anh rất thích và vô cùng yêu em! theo cách hiểu của cô thì ý của anh là anh yêu cô? Liệu anh đang nghiêm túc hay chỉ là nói đùa? Cô bỗng cảm thấy hi vọng rằng anh đang thật sự nghiêm túc.
Nhưng nó chỉ là hi vọng xa vời khi cô biết rõ rằng trong lòng anh đã sớm có hình bóng của một người con gái khác.
Cái gì cũng có thể ôm hi vọng như tiền tài, danh tiếng chỉ cần cố gắng phấn đấu sẽ có được.
Duy chỉ có một thứ không nên ôm hi vọng đó chính là tình cảm đơn phương bởi vì dù cố gắng ra sao nỗ lực thế nào cũng sẽ không bao giờ được đáp lại.
Cô thực sự, thực sự muốn dũng cảm thử một lần, cho dù không vì bản thân nhưng cô cũng phải suy nghĩ cho cục cưng.
Nhưng nếu thật sự mọi chuyện không suôn sẻ tình cảm của cô và anh lại lần nữa đổ vỡ liệu cô có chịu nổi sự tổn thương này không, hơn nữa bé con cũng sẽ phải chịu tổn thương rất lớn.
Nếu cô cùng anh nảy ra tranh chấp tranh quyền nuôi dưỡng đứa trẻ, thì cô cũng sẽ có khả năng mất đi bảo bối của mình.
Mà bảo bối chính là máu, là thịt, là cả thế giới của cô, bởi vì cái giá phải trả quá đắt cô không thể mạo hiểm! Không thể mạo hiểm! Không thể mạo hiểm! Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
"Anh chấp nhận làm cha đứa bé nhưng tôi thì không! Hợp đồng hôn nhân của chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi.
Mong anh hiểu cho rằng chúng ta đã không còn bất cứ mối quan hệ gì cả!" Suy nghĩ đã thông suốt thái độ của Tử Du cũng kiên quyết tỏ rõ thái độ lạnh nhạt không còn mặn nhạt như ban đầu nữa.
"Giữa hai chúng ta con cũng có rồi thì sẽ không phải là như thế nữa!"
Tử Du tức giận tới run người đứng phắt dậy chống eo chỉ thẳng vào mặt Long Mặc Uyên đang ngồi trên ghế bắt đầu nóng nảy gắt gỏng lớn giọng.
"Tôi xin được nhắc lại lần nữa là đứa bé không phải là con của anh, anh và nó không hề có một chút quan hệ nào dính líu với nhau cả! Tại sao anh cứ cô chấp không chịu tin!"
"Bởi vì đó không phải là sự thật!"
Bỗng dưng Tử Du cảm thấy bản thân sắp thắng vì dường như Long Mặc Uyên sắp đuối lý thì hai người lại quay về vấn đề đầu tiên, mọi chuyện hệt như dã tràng xe cát biển đông khiến cho cô chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
Thấy Tử Du cấp chấp và cứng sẵn không đồng ý nói ra sự thật nên Long Mặc Uyên đành tạm thời bỏ qua chủ đề này.
Thấy đã tới giờ ăn trưa lo lắng cô đói nên anh mau chóng chuyển chủ đề tới bữa trưa.
"Anh lúc sớm có tìm hiểu được ở gần khu vực này có một nhà hàng rất ngon, mà bây giờ cũng tới giờ ăn trưa chúng ra tới nhà hàng vừa ăn xong rồi bàn tiếp!"
Tử Du vốn muốn lên tiếng từ chối nhưng mà cái bụng đã lên tiếng phản đối ngay lập tức khiến cô chỉ có thể ngượng ngùng đồng ý đi ăn cùng với Long Mặc Uyên.
Sau khi vào trong nhà hàng Long Mặc Uyên liền đưa menu cho Tử Du gọi món mình thích nhưng cô lại gọi có hai món rồi đưa lại menu cho anh.
Thấy cô gọi ít món như vậy nên Long Mặc Uyên liền tự chủ gọi một đống món tẩm bổ cho cô.
Thức ăn vừa đem ra thơm phức Long Mặc Uyên còn ân cần gắp cho cô một chén thức ăn đầy ú ụ khiến cho Tử Du đen hết mặt lại.
Nhưng cũng hiểu ý tốt của anh dành cho bản thân và đứa bé nên cũng không có thái độ gì cả, rồi lại nhớ lời bác sĩ căn dặn phải tẩm bổ thêm để bé cưng trong bụng có thể thuận lợi phát triển nên cũng miễn cưỡng ăn mấy miếng.
Đồ ăn ngon thì rất ngon nhưng phụ nữ có thai ý mà vốn đã mệt nhọc, khẩu vị cũng chẳng được tốt nên Tử Du ăn có xíu xiu là đã buông đũa.
Một thẳng nam như Long Mặc Uyên làm sao hiểu hết được nỗi khổ của người phụ nữ khi mang thai, anh cứ liên tục