Nghe vậy Minh Đức Đế đã hiểu, thì ra Hữu Hòa lo lắng cho Tiêu Trực nên nói tình huống của Tiêu Trực cho nàng.
Biết được Tiêu Trực chỉ bị vết thương nhẹ, không có gì trở ngại, Hữu Hòa bình tĩnh lại nhưng vẫn cảm thấy sợ, trong lòng rất lo lắng, muốn nhanh được gặp Tiêu Trực.
Minh Đức Đế nhìn thấu tâm tư nàng, an ủi nói: “Việc ở Dĩnh Địa đã kết thúc, bọn họ cũng đã lên đường trở về kinh, muội không cần quá lo lắng”.
Hữu Hòa đỏ mặt, lau nước mắt, bỗng nghĩ đến cái gì đó, hơi nhíu mày: “Hoàng huynh, Huệ thái phi…”
Vừa nhấc mắt, trông thấy sắc mặt Minh Đức Đế nghiêm túc, nàng cân nhắc chút, cẩn thận nói: “Khác hoàng huynh làm sai, Huệ thái phi hẳn cũng rất khổ sở, hơn nữa người cũng không có liên quan, vả lại… vả lại… Huệ thái phi mất đi nhi tử, chịu đả kích không nhỏ, hoàng huynh, huynh có thể…”
“Hữu Hòa nói xem hoàng huynh nên làm thế nào mới phải?” Minh Đức Đế nghiêm túc nhìn nàng, cắt đứt câu chuyện.
“Chuyện này…” Hữu Hòa nghẹn lời, chớp đôi mắt ướt, lâu sau mới nói, “Huệ thái phi tính tình rất tốt, Hoàng huynh đừng vì Khác hoàng huynh mà giận chó đánh mèo, còn chuyện định đoạt, tất nhiên đều do Hoàng huynh định đoạt, muội chỉ… chỉ là có chút đau lòng thôi”.
Minh Đức Đế không nói gì, trầm mặc nhìn Hữu Hòa, lát sau thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta muốn làm cái gì, đều băn khoăn rất nhiều, ý chỉ của Phụ hoàng ta không dám làm trái, Phụ hoàng giao giang sơn cho ta, chư hầu an bài đều vì ta, ta từng đáp ứng Phụ hoàng, sẽ không động đến Ân Húc và Huệ thái phi, nhưng Hữu Hòa à, muội nhìn Ân Húc xem…” Giọng nói Minh Đức Đế nhỏ dần, cuối cùng còn một tiếng thở dài.
Hữu Hòa cũng không biết nói gì, yên lặng nhìn huynh trưởng thân yêu của mình, trong mắt mang theo sầu lo, sau cùng chỉ nói một câu: “Hoàng huynh là minh quân, Phụ hoàng quyết định không sai, Hoàng huynh muốn làm gì, Hữu Hòa đều ủng hộ”.
Ánh mắt Minh Đức Đế ôn hòa hơn, vuốt mái tóc đen của nàng, nhoẻn miệng cười: “Vẫn là muội muội tốt nhất”.
Hữu Hòa cũng cười, hai huynh muội không nói gì nữa.
Không nghĩ tới chính là, Minh Đức Đế còn chưa biết xử trí Huệ thái phi thế nào, thì Huệ thái phi lại kiên quyết muốn đi chùa Từ Vân tu hành.
Hữu Hòa biết tin, chạy đến Vĩnh Tụy Cung khuyên can hai lần, đáng tiếc không có hiệu quả, cuối cùng Minh Đức Đế đành chấp thuận ý Huệ thái phi, phái người đưa người đến chùa Từ Vân.
Lại qua một ngày, Dĩnh Địa truyền đến tin tức, nói Khác Vương rơi xuống vách đá, thi thể bị nước cuốn trôi đi, khi tìm được đã bị dã thú cắn nghiêm trọng.
Minh Đức Đế ra ý chỉ, lệnh mang thi cốt của Khác Vương hoả táng, tro cốt dùng Tướng quân vại mang về, trực tiếp đưa đến Từ Vân tự giao cho Huệ thái phi.
Chuyện của Khác Vương đến là kết thúc.
Sau Hữu Hòa muốn đến chùa Từ Vân an ủi Huệ thái phi, đáng tiếc tang tử đau đớn khó mà bình phục, tinh thần Huệ thái phi không được tốt, từ đầu đến cuối cũng không nói được mấy câu, ngược lại là Hữu Hòa gánh vác trách nhiệm giải thích nhưng thấp thỏm không yên nói một đống lời, đầu tiên là nhẹ nhàng an ủi, nói một hồi biến thành Minh Đức Đế giải thích thay.
Đó dù sao cũng là hoàng huynh nàng, nàng muốn đứng ở bên cạnh hắn.
Hơn nữa, cũng không thể tính là hoàng huynh nàng sai.
Tuy đau xót cho Huệ thái phi phải chịu đả kích quá lớn nhưng tư tâm vẫn không thể không vì huynh trưởng mà nói chuyện.
Nói xong lời cuối cùng, đến bản thân mình còn nghe không nổi nữa, cảm thấy quá ích kỷ tàn nhẫn, đành phải qua loa cáo từ.
Nàng nhanh chóng rời đi, không để ý Huệ thái phi đứng ở sau lưng nàng, im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, không che giấu hận ý trong mắt.
Mùng bốn tháng chạp, Hữu Hòa nhận được tin do Minh Đức Đế phái người đưa tới, nói ngày mai Tiêu Trực về đến kinh thành, vì thế sáng sớm hôm sau trước cửa phủ Hộ Quốc tướng quân có thêm một bóng dáng dịu dàng.
Ngoài cửa phủ, tuy cấm vệ quân sớm đã rút lui, nhưng thủ vệ binh phủ vẫn còn ở đây, mấy binh phủ cố chút kinh hách nhìn thiếu nữ đang đứng trước cửa phủ ―― Tiểu công chúa tôn quý nhất Đại Thịnh.
Hôm nay thời tiết lạnh hơn mấy ngày rất nhiều, Hữu Hòa đứng dưới ánh trăng mùa đông, y phục bên ngoài là bạch cẩm y còn khoác thêm áo lông cừu nên dày hơn bình thường rất nhiều, nhưng trông dáng người nàng vẫn tinh tế mảnh khảnh lộ vẻ yếu ớt.
Thu Đàm thấy xung quanh nhiều đôi mắt ngạc nhiên, mày hơi nhíu, tiến đến nói nhỏ vào tai Hữu Hòa: “Không biết khi nào phò mã mới có thể hồi phủ, công chúa chờ ở cửa như vậy e là không được tốt lắm?”
“Hoàng huynh nói hôm nay Tiêu Trực sẽ trở về”.
Hữu Hòa đầu cũng không thèm quay, ánh mắt cắm trên đường.
“Công chúa…” Thu Đàm cắn nhẹ môi, có chút bất lực, trước kia công chúa hoàn toàn không để phò mã trong lòng, giờ lại quay ngoắt, vô cùng quan tâm.
Đây là chuyện tốt nhưng sao có thể nóng vội đến mức không chút rụt rè như này! Nhìn đi bên ngoài nhiều người như vậy, còn đều là nam nhân, công chúa cứ đứng ở đây để mọi người nhìn, không chút thích hợp.
Thu Đàm đang muốn nhắc nhở, lại thấy Triệu Tùng đang đi tới.
Lúc trước Thu Đàm từng đến Đông Uyển, gặp Triệu Tùng không ít lần, cũng có nói qua lại đôi câu, nay thấy hắn ta thì gật đầu nhìn hắn ta cười chào hỏi.
Triệu Tùng sửng sốt, lỗ tai hơi nóng, một lát sau mới nhếnh miệng cười đáp.
“Công chúa”, Triệu Tùng đi đến bên cạnh Hữu Hòa, gọi