Hôm nay là sinh nhật của Lục Khánh Luân và món quà mà cô chuẩn bị cho anh ấy rất cẩn thận đã biến mất sau khi cô nhảy xuống máy bay. Diễm Tô có chút khó chịu nghĩ lại người đàn ông đã lấy nụ hôn đầu của cô. Nếu không phải anh ta cô đã không phải rơi vào mớ hỗn độn này.
Cô lấy điện thoại di động ra và bấm số của một cửa hàng bánh ngọt.
- Có bánh làm sẵn không?
- Khúc Diễm Tô, cô Tô ? Có phải cô không?
Các mối hàng lớn của cửa hàng đều được đặt hàng từ Diễm Tô , nên người phụ nữ đã quen thuộc với con số của mọi người trong nhà họ Khúc. Nhưng cô ấy lúc này vô cùng ngạc nhiên vì đã ba năm rồi không gặp con số này!
- Đúng vậy, tôi vừa về Trung Quốc. Tôi muốn đặt một chiếc bánh to nhất. Hôm nay tôi có thể lấy được không?
- Cô định tặng cho Lục Khánh Luân?
Lúc nãy, nhà họ Khúc đã đặt bánh cho Lục Khánh Luân. Cô ấy không biết sao? Nhưng người phụ nữ ở quầy lễ tân cảm thấy cần phải nói cho cô
- Một chiếc bánh to được đặt bởi cô Khúc Diễm Nhi đã được chuyển đến rồi. Cô có muốn đặt thêm một chiếc nữa không?"
- Em ấy đặt rồi sao?
Diễm Tô không ngờ Khúc Diễm Nhi lại có tâm như vậy. Cô em gái cùng cha khác mẹ thường quan tâm và chăm sóc cô ở mọi nơi. Lần này thậm chí đã đặt bánh, Diễm Tô mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến điều này
- Không cần thiết đâu, cảm ơn cô!
"Không có gì phải xấu hổ khi đi tay trắng nếu đã là một gia đình!"
Nghĩ đến đây, Diễm Tô phóng mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, càng gần công ty của mình, môi trường càng tốt. Phải biết rằng tập đoàn gia đình của cô là một trong những xí nghiệp lớn lớn nhất ở Đông Thành, với ba mẫu đất bao quanh và tráng lệ.
Ngay khi Diễm Tô còn đang ngẩn ngơ, chiếc taxi chậm rãi dừng lại,
- Cô gái, đã đến nơi!
Diễm Tô thanh toán tiền xong, mới phát hiện, công ty cô đã đổi tên ? Tập đoàn Quyến Lâm? Cái tên này là sao?
Cô nhìn quanh với vẻ ngờ vực, đây đúng là địa chỉ của nhà họ Khúc, ngoại trừ cái tên, mọi công trình đều giống như trước đây.
Nhưng cái tên này ...
Diễm Tô vẫn chưa tìm ra, hai nhân viên đeo thẻ nhân viên vội vã đi qua cô.
- Không phải hôm qua ông Khúc đã nói như vậy sao? Hôm nay ông ấy không có ở đây. Chúng ta phải theo dõi dự án này.
- Ông Khúc có nhiều kinh nghiệm hơn. Dưới sự lãnh đạo của ông ấy, lợi nhuận trong ba năm qua quả thực đã tăng lên rất nhiều.
Diễm Tô vội vàng ngăn cản bọn họ
- Chờ đã, tôi có thể hỏi rằng là cái người trong miệng các người vừa nói có phải là Khúc Dục Đông không?
- Ừ.
Diễm Tô cười có chút ngượng ngùng,
- Xin lỗi đã làm phiền.
Hai người đàn ông trưng vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn cô rồi vội vã đi ngay.
Hóa ra là công ty chính của cô đã đổi tên, sự nghi ngờ và lo lắng mà Diễm Tô dâng lên vừa rồi đã buông thả xuống.
Bước vào cửa công ty
- Xin chào, cô tìm ai?
Cô chủ quầy lễ tân lập tức kính cẩn đứng lên chào với nụ cười ngọt ngào khi thấy có người đến.
- Xin chào, tôi tên là Khúc Diễm Tô , con gái của Khúc Dục Đông, CEO tương lai của tập đoàn này. Xin cô vui lòng thông báo cho ồn và nói rằng tôi đã trở về Trung Quốc và tôi sẽ lên ngay.
Giọng của Diễm Tô vừa nói xuống, bên kia tất cả đột nhiên bật cười, sự tôn trọng trước đây không còn nữa, thay vào đó là sự khinh thường-l
- Cô ơi, cô đi nhầm chỗ rồi à? Tổng giám đốc của tập đoàn, chỉ có một người họ Khúc , đó là chủ tịch Khúc Dục Đông của chúng tôi. Cô nói rằng cô là con gái của ông ấy? Ở đây, ông Khúc chỉ có một cô con gái, và đó là chủ tịch tương lai Khúc Diễm Nhi . Cô không biết ngượng khi nói ra điều đó?
Diễm Tô bối rối. Khúc Diễm Nhi cũng đã trở thành chủ tịch? Chuyện gì đã xảy ra?
Khi ông nội cô qua đời cách đây 3 năm, luật sư đã nói rõ khi tuyên bố di chúc: 80% vốn cổ phần của tập đoàn Thâm Quyến và khối tài sản