- Bác này, tôi có một câu muốn hỏi bác là tại sao tập đoàn Thâm Quyến này lại trở thành tập đoàn Quyến Lâm
Diễm Tô vô cùng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi đi nước ngoài.
Ông tài xế taxi vừa lái xe vừa nói,
- Tôi không biết. Tôi đã ở đây hai năm và lúc ấy chỉ có Tập đoàn Quyến Lâm nổi danh cả thành phố chứ tôi chưa bao giờ nghe nói về tập đoàn Thâm Quyến.
- Cảm ơn.
Diễm Tô ngừng hỏi và đến khách sạn lớn nhất Đông Thành. Sau khi đi một vòng khách sạn, cô bấm thang máy lên khu vườn trên cao trên tầng thượng.
Bởi vì không có thư mời, hai nhân viên bảo vệ không cho cô vào, mặc cho Diễm Tô giải thích như thế nào, bọn họ đều là ngăn cản và đe dọa cô không nể tình cô là phụ nữ.
- Đi đi, đừng có đứng ngáng đường ở đây!
- Tôi thật sự là con gái của Khúc Dục Đông!
Như không còn kiên nhẫn nữa, hai người đàn ông đẩy cô ra, đe dọa
- Nếu không đi, đừng trách chúng tôi không nương tay!
…
Trong khi cô thất vọng nhất thì một giọng nói vang lên
- Đây không phải là Tô Tô sao?
Người phụ nữ nở nụ cười tao nhã đứng trước mặt cô. Diễm Tô ngước mắt lên đập vào mắt cô là mái tóc xoăn, uốn sóng lớn quyến rũ phủ trên ngực, cổ chữ V gợi cảm, đôi mắt hút hồn, đôi môi đỏ mọng mê hồn…
Đây không phải là chị Bạch Di Giai sao? Sau ba năm không gặp cô ấy ngày càng quyến rũ.
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng chào hỏi khi nhìn thấy cô ấy
- Cô Bạch!
Bạch Di Giai hiển nhiên không để ý đến họ mà lướt qua nhìn Diễm Tô giọng điệu quyến rũ nói:
- Cô về nước từ khi nào? Đường đường là tiểu thư con nhà giàu của một tập đoàn mà tại sao lại ra nông nỗi này?
Di Giai nói xong thả ánh mắt thương hại về phía cô rồi nở nụ cười . Nụ cười của cô ấy rất đẹp, giống như nụ hoa chợt nở, đẹp đến mức khiến người ta mất cảnh giác.
- Chị Di Giai đừng trêu tôi nữa! Tôi sắp mất tất cả rồi!
Nói đến đây lòng cô càng gấp gáp mà muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với gia đình cô. Cô đột nhiên cầm tay người phụ nữ giọng khẩn trương
- Chị Di Giai chị đến đúng lúc lắm. Họ không tin thân phận của em. Chị hãy giúp em làm chứng.
- Vậy thì chị được lợi gì?
Bạch Di Giai nghiêng đầu suy nghĩ nhìn cô
- Hôm nay em nợ chị Di Giai một ân huệ, sau này nhất định sẽ trả lại. Chị đưa ra điều kiện gì cũng được.
- Thật sao?
Như nắm bắt được Di Giai suy nghĩ gì cô khẳng định
- Chỉ cần chuyện em có thể làm được em sẽ không nuốt lời. Chị Di Giai làm ơn lên tiếng.
- Tôi thích nghe câu này của cô rồi đấy!
Bạch Di Giai tự đắc nhìn hai nhân viên bảo vệ, giọng điệu khinh thường
- Các người đã nhìn rõ chưa? Nếu hiểu hết rồi thì để chúng tôi đi!
Hai nhân viên bảo vệ không biết Diễm Tô thật sự là con của nhà họ Khúc , vội vàng thả bọn họ đi
- Mời cô đi lối này!
Thấy được đã được vào trong, Diễm Tô cảm ơn Bạch Di Giai rồi định rời đi tìm bố cô , nhưng lại nghe cô ấy nói
- Nhưng Tô Tô, hôm nay cô đến thật sự không phải lúc, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô...
Diêm Tô sửng sốt, khựng người lai
- Chị Di Giai … Em không hiểu.!
Bạch Di Giai lấy từ trên khay người phục vụ đi qua một ly rượu. Cô ấy nhấp một ngụm không chút do dự và nở nụ cười mê hoặc nói
- Theo tôi biết, sắp tới sẽ có một buổi biểu diễn hay. Tô Tô cô phải chuẩn bị tâm lý.
Diễm Tô nghe Di Giai nói mà không hiểu mô tê gì cả, đầu óc cứ mù tịt. Đột nhiên ánh đèn tắt dần, để lại một đám ánh sáng lại trên sân khấu.
Khúc Dục Đông mỉm cười và đứng trên sân khấu
-Tôi mời tất cả mọi người ở đây hôm nay không chỉ đến kỷ niệm sinh nhật của con rể tôi Lục Khánh Luân mà còn kỷ niệm ba năm sự hợp nhất của Tập đoàn Thâm Quyến và Tập đoàn Thanh Lâm. Sau đây, tôi có một tin vui sắp được thông báo cho mọi người về cuộc hôn nhân của con gái tôi.
Khán giả bên dưới bình tĩnh và hồi hộp chờ đợi sự kiện trọng đại này.
Sát nhập? Việc