Lục Khánh Luân không cảnh giác đề phòng mà ăn nguyên ly rượu vào mặt bắn tung tóe ra khắp người. Phong thái của một quý ông vừa rồi đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ và tức giận.
Khúc Diễm Nhi sửng sốt, vội vàng đưa tay lau mặt cho Lục Khánh Luân
- Ông xã, anh không sao chứ? Chị, chị thật quá đáng. Dù sao anh ấy chỉ muốn một lời chúc phúc từ người anh ấy từng yêu mà khó đến thế sao?
- Đồ vô học! Khúc Diễm Tô , mấy năm nay bỏ tiền nuôi cô khôn lớn mà bây giờ lại học đâu ra mấy cái trò vô phép tắc này!
Giang Thanh Nhã nghiến răng tức giận!
- Bố chiều con quá nên con muốn làm gì cũng được phải không?
Khúc Dục Đông không ngờ rằng cô con gái mình lại có hành động thô lỗ như vậy!
Tuy nhiên, Diễm Tô vẫn cho rằng không có bất kỳ vấn đề với hành vi lúc nãy của mình. Thay vào đó, cô tiếc đã mất đi một ly rượu vang. Diễm Tô bước đến trước mặt Khúc Diễm Nhi dứt khoát nói
- Tôi chúc mừng em đã lấy tất cả những thứ bỏ đi của chị. Nhi Nhi chị kính em một ly. Sau khi uống hết ly rượu này tình chị em của chúng ta sẽ được cắt đứt!
Sau khi nói chuyện, cốc rượu được đổ về phía trước.
Đã quá muộn để Khúc Diễm Nhi phản ứng lại, cô hành động rất nhanh và dứt khoát. Chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe trên lớp trang điểm của cô ta. Khúc Dục Đông và Lục Khánh Luân hoảng sợ và vội vàng đưa tay ra lau cho Khúc Diễm Nhi
Diễm Tô nhìn thấy bố mình và bạn trai cũ quan tâm đến người kia như vậy, trong lòng nhói lên từng cơn.
Đây có còn là gia đình cô biết hay không?
Cô đập mạnh ly rượu rỗng trong tay xuống đất, căm hận nhìn Khúc Dục Đông , gằn từng chữ ,từng chữ nói:
- Cái ly này giống như mối quan hệ gia đình giữa chúng ta. Nó sẽ không bao giờ quay trở về ban đầu được nữa. Từ nay về sau, chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt. Mấy người đi theo ánh sáng của mấy người còn tôi một mình đi đường của tôi. Không ai nợ ai!
Nói xong, cô dứt khoát xoay người, như một con công bị thương rũ cánh , kiêu hãnh rời khỏi tầm mắt của mọi người trong sảnh.
Không biết mưa bắt đầu xối xả từ lúc nào, Diễm Tô buồn bực chạy vào trong mưa, nhận lấy những giọt mưa để gột rửa đi những chuyện vừa mới xảy ra.
Đã đến lúc phải tỉnh lại rồi, đã đến lúc phải tỉnh lại sau tám năm ngu ngốc!
Mưa lạnh không những làm ướt thân thể cô mà con làm lòng cô tê dại. Cô chẳng thương tiếc tên đàn ông cặn bã đó. Diễm Tô cười buồn cho rằng sự tồn tại của cô trên thế giới nàychỉ là một trò đùa!
Cô lại cười rồi lại khóc, càng khóc càng to!
Mưa xối xả ướt đẫm thân hình gầy guộc của cô, cô đau đến mức không thể kìm được mình, những người thân yêu nhất đã phản bội cô, còn gì tuyệt vọng hơn giây phút này?
Khá nhiều phương tiện trên đường bấm còi, chửi bới cô
- Thần kinh? Đi đi! Muốn chết à?
- Tránh ra! Ra khỏi xe của tôi!
- Cô có bị điếc không? Không nghe thấy tiếng còi à?
Diễm Tô nước mắt lưng tròng cười ra tiếng, cô như người điên, có người mắng càng dữ tợn, cô cười càng vui.
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô màu đen phóng qua ngã tư và lao nhanh về phía cô!
Diễm Tô nhận ra chiếc xe này, biển số này và màu sắc này, không phải là của Lục Khánh Luân sao?
Cô ngây người đứng đó. Anh đến với cô?
Anh ấy biết rằng mình đã sai? Vậy nên là đến cầu xin cô tha thứ?
Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt của Diễm Tô , cô không biết có nên tha thứ cho anh không? Tình cảm tám năm qua được cô khâu lại bằng cả tuổi thanh xuân, từng đường khâu, giờ cô muốn bóc tách đoạn