Cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn bước vào. Có lẽ Âu Thần không ngờ rằng Diễm Tô đang thay quần áo mà cứ ngang nhiên đi vào. Âu Thần bất đồng nhìn cơ thể đang trần truồng của cô...
- A aaaaaa...
Diễm Tô không ngờ lại có người đi vào, cô hốt hoảng nhặt chiếc áo trên sàn lên che thân
- Sao lại là anh? Anh làm gì ở đây?
- Đây là nhà tôi!
- Cái gì?
Diễm Tô sững sờ vài giây rồi cuối cùng cũng bình phục lại lý trí, hét to
- Cút ngay!
- Có ai lại tự đuổi mình ra ngoài trong khi tôi là chủ ở đây?
Tuy nói vậy nhưng Âu Thần vẫn đi ra ngoài đứng cạnh cửa, không chút gợn sóng nói
- Tôi chẳng hứng thú với cơ thể của cô đâu! Đó chỉ là vô tình! Với lại cô chẳng phải là gu của tôi!
Diễm Tô tức giận, hắn có ý gì chứ? Ý hắn ta nói cô không có chút quyến rũ nào để lọt vào mắt hắn? Đáng ghét!
Đang loay hoay mặc quần áo vào xong thì sau đó Diễm Tô ra mở cửa
- Bố mẹ anh không dạy anh những cách cư xử cơ bản nhất sao? Khi vào sao lại không gõ cửa muốn nhìn lé tôi hay gì?
- Phòng riêng của tôi thì gõ cửa làm gì!
- Đây là phòng của anh?
Diễm Tô Nó kinh ngạc, khó tin nhìn Âu Thần.
Âu Thần không trả lời cô, ném bộ quần áo vào tay cho cô, nói
- Cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Nếu cô không muốn bị cảm lạnh nặng hơn thì hãy thay nó càng sớm càng tốt!
Hắn ta đang lo lắng cho cô sao? Tốt bụng vậy à?
- Tôi bị cảm sao? Chẳng trách tôi luôn cảm thấy choáng váng. Vậy anh là người đã cứu tôi?
- Nếu không..?
Ánh mắt Âu Thần nhằm hờ, lạnh lùng quét qua.
Diêm Tô không nói nên lời, giọng điệu vừa rồi của hắn ta thật sự rất đáng ghét.
- Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi. Không còn sớm nữa tôi có lẽ nên rời đi
Âu Thần nhướng mày, khó chịu
- Đi? Cô còn có thể đi đâu?
Âu Thần đã cho người điều tra cô từ lâu, và anh biết chính xác chuyện gì đã xảy ra ở khu vườn trên cao đó
Diễm Tô chùng người xuống, đôi mắt mờ mịt thoáng trầm buồn
- Tôi có thể ở khách sạn trước!
- Cô nghĩ cô có thể thuê khách sạn vào giờ này? Một cô gái yếu ớt như cô thì làm được gì trong đêm khuya? Với lại cô bỏ đi giữa đêm thế này mọi người cứ tưởng tôi đuổi cô ra ngoài! Như thế khiến cho tôi mất hết thể diện sao?
Diễm Tô nghe xong giọng điệu ngạo mạn kia thì không khỏi ức chế. Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận được rằng anh ta muốn giúp cô.