Cúp điện thoại xong, Diễm Tô cẩn thận tháo băng trên đầu, hiếm khi về nhà, cô không được để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình!
- Cô Diễm, cô có muốn đi đâu?
Người giúp việc thấy cô đi giày, vội vàng đuổi kịp
- Thiếu nói, cô không thể đi đâu cho đến khi cô đã bình phục.
- Tôi chỉ ra ngoài để hít thở không khí thôi.
Có ý gì đây? Âu Thần đang kiểm soát sự tự do của cô sao?
- Nếu cô muốn rời đi, cô phải nói vài lời với thiếu gia!
Người giúp việc vội vàng dừng lại trước mặt cô, hối hả nói:
- Hay là để tôi gọi thiếu gia để báo cáo, kẻo ngài sẽ đuổi việc chúng tôi. Cuộc sống của chúng tôi sau này sẽ gặp nhiều khó khăn.
Diễm Tô không khỏi nở nụ cười,
- Thiếu gia của các người thực sự đáng sợ vậy sao?
Cô hầu gái ngập ngừng gật đầu,
- Còn kinh khủng hơn là khi thiếu gia tức giận. Cô Tô! Nhìn thấy ngài ấy là tất cả đều phải khép nép cúi đầu không ai dám nhìn thẳng vào mắt ngài ấy! Một khi nổi giận, cả thành phố Đông Thành sẽ không biết như thế nào!
- Nếu các người sợ tôi sẽ đến nói chuyện với anh ấy. Đừng lo lắng, các ngươi không cần chịu trách nhiệm
Diễm Tô một tay nắm điện thoại di động, một tay giữ cửa.
Đang đi trên đường, cô đang định gọi điện thoại cho Âu Thần độty điện thoại bỗng vang lên, một dãy số lạ hiện ra, bình thường Diễm Tô sẽ không nhấc máy, nhưng lúc này cô mơ hồ cảm thấy có người gọi đến. Đó có thể là Âu Thần
- Xin chào? Có chuyện gì vậy?
- Nhớ ta không, người đẹp!
Một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên trong điện thoại.
Nhan Tô sắc mặt đột nhiên thay đổi,
- Sao lại là anh_ Lâm Dương?
- Cô còn nhớ ta? Xem ra thiếu gia đã để lại ấn tượng với cô rất sâu đậm!
Lâm Dương để một tay điều khiển vô lăng, một tay kia nhàn nhã ngồi trong xe. Từ cửa sổ, anh ta nói với giọng cao siêu
- Sao cô về nước lại không nói với tôi?
Cô không cần tôi đến đón sao?
- Tôi chỉ cần anh làm một việc đó chính là -tránh xa tôi ra càng xa càng tốt!
Hẳn là Khúc Diễm Nhi _em gái cô đã nói với anh ta tin tức về việc cô trở về nhà, nếu không anh ta sẽ không quấy rầy cô nhanh như vậy.
Vừa đúng Diễm Tô kết thúc điện thoại, một chiếc xe thể thao lấp đầy hoa hồng nhanh chóng dừng lại trước mặt cô, người đàn ông tháo kính râm xuống
- Đã lâu không gặp, Tô Tô, sao trông em có chút hốc hác? Chuyện xảy ra sao? Có chuyện làm em khó chịu?
- Không liên quan đến anh!
Diễm Tô đi vòng một con đường khác, cũng lười nói chuyện với anh.
Làm sao anh ta biết cô ở đây? Chẳng lẽ cuộc điện thoại vừa rồi có chức năng định vị…
Từ thời sinh viên, người đàn ông này dính lấy cô như sam, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể đuổi anh ta đi! Cuối cùng, cô ra nước ngoài và tận hưởng ba năm yên tĩnh, không ngờ khi trở về Trung Quốc lại bị anh ta tìm ra!
Tên khốn này một mặt theo đuổi cô trong khi không từ chối những lời tỏ tình của các cô gái khác, có thể được miêu tả là một tên đào hoa!
Làm sao cô có thể thích một người đàn ông như vậy?
- Em đi đâu vậy?
Thấy cô rời đi, Lâm Dương ung dung để xe lùi xuống, hứng thú đuổi theo mà nhìn cô chằm chằm.
Đường môi quyến rũ, chiếc cổ thon và trắng , dáng người mảnh mai ... Diễm Tô càng khiến anh cảm thấy bị