Đột nhiên, âm thanh dương cầm tao nhã vang lên, Diễm Tô đi tới ban công, nhìn thấy nhiều người hầu gái đi qua đều lần lượt dừng lại
- Là thiếu gia! Thiếu gia lại chơi đàn!
- Tiếng đàn của thiếu gia thật tuyệt vời, lần nào cũng vậy.Tôi không thể không lắng nghe nó!
- Im lặng, nhỏ giọng đi, đừng làm mất hứng của thiếu gia!
……
Họ nấp dưới gốc cây và lắng nghe tiếng đàn piano của Âu Thần , Diễm Tô đã cẩn thận lắng nghe quả nhiên rất hay và cuốn hút.
Mặc dù cô đã thành thạo giai điệu từ khi còn nhỏ, nhưng cô không thể biết tác phẩm này là của nhà soạn nhạc nào trong một thời gian, có phải vì cô có ít kiến thức? Tại sao nghe toàn bộ bài hát, cô vẫn không thể bói rõ nguồn gốc?
- Dừng lại, tiếng đàn ngừng lại rồi!
- Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay thiếu gia chỉ chơi một bài?
- Thiếu gia làm gì chúng ta có thể hiểu được sao? Thôi nhanh dọn dẹp đi!
Mấy người hầu gái vội vàng thu xếp bát đĩa. Vội vàng ra khỏi đây.
Ngay khi Diễm Tô đang bất ngờ, Âu Thần đã bước ra khỏi ban công, mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm, mảnh mai và kiêu hãnh.
Diễm Tô vẫn đang lau tóc, sững sờ khi nhìn thấy Âu Thần bước ra, cơ thể toát ra khí chất khó ai bì kịp ... Nhìn từ xa, quả thực rất quyến rũ.
Có lẽ hắn không ngờ Diễm Tô có mặt ở đó. Ánh mắt Âu Thần rơi vào cô đôi mắt hắn lấp lánh như những vì sao
- Đến đây.
Diễm Tô lúng túng tự chỉ vào mặt mình
- Tôi?
- Tôi cho em năm giây để qua đây. Nếu không.....mấy tấm ảnh......
- Cái gì ?Có chuyện gì vậy?
Sao phải vào phòng hắn muộn thế? Nếu bị nhìn thấy thì không tốt ...
- Năm ...
Âu Thần đã bắt đầu đếm ngược.
- Đừng, anh Âu chúng ta không thể nói chuyện đó ở đây..
- Bốn ...
Âu Thần đã lấy điện thoại di động của mình ra.
- Đừng! Đừng đăng lên mạng! Chờ đã! Tôi qua liền!
Diễm Tô không có tâm trạng lau tóc, vội vàng vào nhà, ngay sau đó đã gõ cửa phòng Âu Thần
Âu Thần cười nhạt, bước tới không vội vàng, đến gần Diễm Tô và trở nên nghiêm túc trở lại
- Đã hơn năm giây.
- Này, đừng gửi!
Nhìn thấy ngón tay của Âu Thần gõ vào màn hình điện thoại, Diễm Tô kiễng chân lên và muốn chộp lấy nó
- Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn mang nó đi!
Âu Thần giơ nó lên cao, và Diễm Tô chỉ có thể tiếp tục nhảy,
- Tôi đã ở đây rồi, anh không được làm liều! Anh Âu, thôi nào! Đưa điện thoại cho tôi! Đừng đăng lên mạng!
Âu Thần thấy cô lo lắng mà cảm thấy thú vị. Cô càng lo lắng, hắn càng muốn trêu chọc cô. Hắn lùi lại và Diễm Tô từng bước theo sau.
- Tôi sắp tải lên.
- Không!
Diễm Tô vội vội vàng vàng chạy tới.
Cú nhảy này ... cô ném cả cơ thể vào hắn . ...
Âu Thần ngã ra sau và đỡ cô trên chiếc ghế sofa mềm. Âu Thần không vội đứng dậy, mà thích thú với trạng thái đó và nhìn cô với vẻ thích thú.
- Em vội vàng ôm tôi như vậy sao? Có phải muốn làm gì tôi như lần trước không?
- Không!
Diêm Tô mặt đỏ bừng,
- Đưa điện thoại cho tôi!
Âu Thần cao giọng
- Không phải ở đây sao?
- Hạ bàn tay của anh xuống một chút! Tôi không thể lấy được!
Diễm Tô cố gắng hết sức nhưng không thể đạt được giận dữ gầm gừ,
- Âu Thần , đừng trêu tôi, tôi thực sự đã tức giận! Thật đấy!
Nhìn dáng vẻ phồng má của cô Âu Thần ấn đầu cô thích thú, và đôi môi mềm mại của anh áp lên môi cô, như thể anh đã lên kế hoạch từ lâu, chờ cô cắn câu.
Diêm Tô trợn to mắt không tin nổi, hắn lại làm ... gì nữa ...
Nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài miên man… Diễm Tô không khỏi dùng sức nhưng dần dần cũng chìm đắm trong nụ hôn lần này…
Âu Thần hôn lên vòng cổ cô, lăn qua đè cô xuống