Vậy bây giờ Âu Thần ra sao rồi?Lão phu nhân nhướng mắt và hỏi Vệ Khanh.
- Thiếu gia vẫn còn ở bệnh viện, tôi nghĩ bây giờ ngài ấy tâm trạng không tốt ...
- Ông xã, chúng ta có nên đến bệnh viện không?
- Để Âu Thần tự xử lý, nó cần yên tĩnh. Chúng ta về trước đi.
- Nhưng ...
- Chúng ta không thể giúp được gì nhiều cho nó!
Âu Phong ôm eo bà Âu và rời đi.
Dương Đát Kỷ vội quay lại và ra lệnh
- Quản lí Vệ ! Cậu hãy nói với Âu Thần , nếu nó thực sự đâu lòng vì cô gái này, hãy làm một người khác giống cô ấy. Đừng quá buồn! Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của chúng ta là tốt nhất Trung Quốc. Việc giống hệt nhau cũng không thành vấn đề ...
- Được rồi, nếu phu nhân đã nói vậy tôi sẽ truyền lại cho thiếu gia!
- Nhớ nhắc Âu Thần ăn ngủ đúng giờ, vài ngày nữa chúng ta sẽ đến gặp nó!
Bà Âu tiếp tục ra lệnh.
- Vâng.
Quản lí Vệ cúi đầu cung kính, không biết nói gì. Mỗi lần vị phu nhân này thốt lên đều rất khác biệt...
Sau khi hai vị tổ tông rời đi, Vệ Khanh lái xe nhanh chóng đến bệnh viện, tiến vào tầng VIP, bầu không khí trầm mặc đột nhiên bao trùm. Bước tới, một vài người cúi người đứng sang một bên trong im lặng thương tiếc, cửa phòng cấp cứu đã được mở ra, có thể thấy ca mổ đã kết thúc, mọi người đều trông như thế này, có lẽ nào ca mổ đã thất bại?
Lại nhìn Âu Thần ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, khoanh tay che trán, khuỷu tay chống đầu gối, cả người trầm mặc.
Khi Vệ Khanh chuẩn bị đến gần, anh chợt nhận ra một giọt nước mắt rơi trên mặt đất, kinh ngạc ngước mắt lên, một giọt nước mắt khác nhanh chóng rơi xuống đất.
Điều gì đang xảy ra ở đây?
Thiếu gia khóc?
Vệ Khanh không thể tin vào mắt mình và dụi dụi nó một cách tuyệt vọng. Có chuyện gì với cô Tô? Bằng không, thiếu gia làm sao có thể trở nên như thế này?
Ở bên thiếu gia khi mười bốn tuổi, anh cả đời này chưa từng thấy thiếu gia rơi lệ, cũng không có thấy thiếu gia vì ai mà khóc ...
Tình cảm của thiếu gia dành cho cô Tô là thật sao? Thiếu gia thực sự đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên?
.
.
.
Diễm Tô giơ tay lên nhìn khuỷu tay, cũng may là cô đã bôi thuốc, tình hình không có vẻ nghiêm trọng, cô đang chuẩn bị rời đi, không ngờ lại có rất nhiều người đứng đối diện ...
- Âu Thần, quản lí Vệ hai người làm gì ở đây vậy?
Một giọng nói tò mò truyền đến.
Âu Thần đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt quen thuộc đó, chiếc váy quen thuộc, và cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ hôm qua hắn mang cô đến trung tâm thương mại ...
Là cô ấy sao? Khúc Diễm Tô?!!!!
Ngay lập tức đứng dậy và chạy về phía cô, Âu Thần dường như là người duy nhất còn lại trong mắt cô, và tất cả những tiếng nói bên ngoài đều không tồn tại, chỉ có cô trong mắt hắn, trong trái tim hắn và trong tâm trí hắn!
Bất ngờ ôm cô vào lòng, Âu Thần dường như đã trải qua cả thế kỷ dài. Cái ôm đã mất từ lâu này lập tức sưởi ấm trái tim hắn, hương thơm từ cơ thể cô, nhiệt độ, hơi thở của cô ....! Cô ấy thực sự còn sống!
Diễm Tô bị hắn ta giữ không thể cựa quậy được, có chuyện gì vậy? Điều gì đã xảy ra với Âu Thần ?
Mặc dù Âu Thần đã cố gắng hết sức kiềm chế sức lực, nhưng anh không nhịn được muốn dụi dụi cô vào trong cơ thể
- Là em sao? Diễm Tô!!
- Anh ôm đủ chưa?
Diễm Tô bối rối, cả khuôn mặt đều bị hắn giữ chặt. Vuốt ve trên tay một cách âu yếm, cô hoàn toàn không biết tình hình gì đang xảy ra!
- Thật sự là em đúng không? Nói cho tôi biết, đây không phải là mơ!
Đôi mắt của Âu Thần đỏ hoe vì quá vui mừng.
Chuyện gì vậy?
- Âu Thần , em có bị đứt dây thần kinh nàođó không?
Đột nhiên, hai hàng lệ tuôn ra từ hốc mắt của Âu Thần , và Diễm Tô mở to mắt không tin nổi: " Âu Thần hắn... khóc sao?"
Cô không thể tin được, đó thực sự là nước mắt của Âu Thần ?
Có điều gì đó không ổn đổi với