Chờ đã, Âu Thần đợi đã!Diễm Tô chống cự không chịu đi cùng hắn
- Anh thật sự muốn kết hôn sao? Hôn nhân không phải trò đùa!
- Tôi biết.
- Nếu đã biết thì anh tùy tiện như vậy làm gì?
- Anh không tùy tiện!
Nếu không phải xảy ra chuyện lớn như vậy vừa rồi, hắn không biết mình thích cô sâu sắc đến mức nào
- Diễm Tô anh không muốn mất em.
Đôi mắt trìu mến của hắn thoáng qua một tia buồn, đến nỗi Diễm Tô không thể tin vào mắt mình, quen nhau bao lâu mà hắn lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy?
Đó có phải là tình yêu?
Nếu không thì làm sao giải thích được những giọt nước mắt và nụ hôn vừa rồi!
- Anh cần em!
Âu Thần nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô
- Anh sẽ để tất cả nhân viên đồng loạt nghỉ việc đều được trả lương nửa tháng, chúng ta đi nước ngoài dự lễ cưới, hưởng tuần trăng mật!
- Không!
Diễm Tô đột nhiên dừng lại.
Âu Thần nhìn cô rõ ràng chưa có tình cảm với hắn, hắn có thể hiểu, nhưng sự phản kháng mãnh liệt như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Có lẽ Diễm Tô cũng nhận ra được hắn có chút kích động, vội vàng giải thích nói:
- Gia đình tôi không biết tôi còn sống, một khi tổ chức hôn lễ, bọn họ sẽ nhìn thấy.
- Vậy thì sao?
- Di chúc đang ở trong tay bọn họ. Nếu bọn họ biết tôi ở bên cạnh anh bọn họ sao có thể ngốc mà tự đập trứng vào đá, có khả năng sẽ làm hỏng việc, để cho công sức của ông nội đều uổng phí.
- Vậy thì em muốn làm gì?
- Tôi ...
Diễm Tô không biết, nếu có cách, cô sẽ không đợi đến bây giờ.
- Đừng từ chối tôi.
Âu Thần nói trước
- Tôi có thể hứa với em bất kỳ điều kiện nào ngoại trừ điều này.
- Tôi không nói là không lấy anh…
- Thật không?
Đôi mắt của Âu Thần lóe lên niềm vui, và hắn ôm lấy khuôn mặt của cô một cách âu yếm, tình yêu của hắn hiện lên đầy sức sống
- Vậy là em đồng ý?
Đầu óc của Diễm Tô lúc này đang rối bời, nhưng Âu Thần sẽ ở đó trong nửa sau cuộc đời cô. Ở bên hắn cũng không tệ! Hắn cứu cô hết lần này đến lần khác, vừa rồi hắn còn căng thẳng vì tưởng rằng cô bị tai nạn, trên đời này cũng không có mấy người có thể chân thành như hắn!
Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng phải tìm người kết hôn, nếu tìm không được người trên đường, cô cũng có thể chỉ nhìn người trước mặt. Ít nhất, họ cũng đã từng có quan hệ thân mật rồi ...
- Hừm....
Diễm Tô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gật đầu
- Nhưng anh phải hứa với tôi, đừng công khai hôn nhân của chúng ta ... Tôi biết điều này rất không công bằng với anh, anh là chủ tịch.....
- Không sao.
Cô không ngờ rằng Âu Thần không tức giận, mà còn dễ dàng đồng ý với cô!
Diễm Tô hơi kinh ngạc nhưng nghĩ tới điều gì đó, đỏ mặt nói:
- Còn có điều kiện ... Tuy rằng chúng ta đã có ... thì ... nhưng sau này nhất định phải tôn trọng ý kiến của hai bên ... Nếu một bên không muốn như vậy ... bên kia không được ép buộc .
Âu Thần thấy buồn cười. Ngày hôm đó hắn cố tình trêu chọc cô. Người phụ nữ ngốc nghếch này còn không biết có phải đã mất thân xác không?
- Được rồi, anh hứa với em. Dù sao thì chuyện đó sẽ nói sau, khi tình yêu bền chặt… hehe!
- Còn có, còn có một điểm ...
Diễm Tô nghiêm túc suy nghĩ, tựa hồ sợ chính mình hối hận, vội vàng giải thích trước hết thảy tình huống có thể xảy ra,
- Điểm cuối cùng là, tôi có thể cùng anh đi làm nhưng đừng đối xử đặc biệt. Hãy tỏ ra như không quen biết!
- Yên tâm đi! Tôi sẽ kêu người sắp xếp cho em!
Hôm nay như thế nào đều xảy ra chuyện tốt với hắn!
Tâm trạng của Âu Thần vô cùng tốt, nói cách khác, hắn không chỉ có thể xác nhận mối quan hệ vợ chồng với cô , mà còn có thể nhìn thấy cô