Đến câu lạc bộ Phương Ly , Diễm Tô ngước mắt lên nhìn tòa nhà nguy nga này, ánh đèn rực rỡ, âm nhạc xập xình, quản lý sảnh được đào tạo bài bản đang đứng ở cửa cùng với những người phục vụ. Diễm Tô nghĩ, một đêm có thể ở một nơi như vậy được bao nhiêu tiền? Với một đội hình như vậy.
Âu Thần có bất kỳ địa điểm giải trí nào trên thành phố Đông Thành này nên rất có lợi nhuận, phải không? Chẳng trách hắn ta tiêu tiền như nước, không chớp mắt dù tiêu bao nhiêu.
- Tại sao em vẫn đứng đó? Không đi vào?
Giọng của Âu Thần phát ra từ trong xe, đồng thời kéo suy nghĩ của Diễm Tô lại. Để tối nay không phô trương, hắn ta đã lái một chiếc Land Rover ra ngoài để che giấu. Trong câu lạc bộ cao cấp đầy xe sang này, một chiếc Land Rover không có gì đáng ngạc nhiên.
- Anh về đi, đi đường cẩn thận.
Sau khi Diễm Tô vẫy vẫy tay, một mình bước vào cửa sang trọng.
- Hoan nghênh .
Quản lý đại sảnh cung kính cúi đầu cùng một nhóm nhân viên phục vụ, loại thái độ phục vụ này có thể thấy bất kì khách sạn, nhà hàng nào.
Mười mấy người đang ngồi trên ghế sô pha chào đón ở đại sảnh, ngay khi Diễm Tô đi qua, một giọng nói ngăn cô lại
- Khúc Diễm Tô?
- Hả?
Diễm Tô nhìn lại, thấy một người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp, khá là dễ thương
- Tôi là Thẩm Nguyệt, cô không nhớ tôi sao?
- Thẩm Nguyệt, cô đã trở về Trung Quốc rồi sao?
Diễm Tô cười bất ngờ, khí chất tao nhã. Có thêm một vài hơi thở nhẹ trong đó.
- Diễm Tô ! Thật sự là cô sao? Cô càng ngày càng đẹp! Vừa rồi tôi suýt chút nữa không nhận ra cô!
- Haha.. Cô là hoa khôi của lớp chúng ta, làm sao tôi dám múa rìu qua mắt thợ được!
Sau khi nói xong, cô nhìn những người phía sau
- Các cô cũng đang tổ chức tiệc ở đây à?
- Ừ...à không, cô không thể nhận ra ai trong số họ? Đây là bạn học cũ của chúng ta! Tất cả đều tình cờ ở Đông Thành! Vậy là kêu gọi cùng nhau tụ tập.
Thẩm Nguyệt nhiệt tình nắm lấy tay cô, cười rạng rỡ nói:
- Nhìn xem, mọi người, ai ở đây!
Khoảng hơn chục cô gái đang nói chuyện vừa rồi đều ngước mắt lên khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Nguyệt
- Khúc Diễm Tô?
- Thật sao? Mắt tôi có vấn đề à? Đúng là Diễm Tô?
- Sao cô ta lại ở đây?
- Tin tức ngày hôm nay không phải được đưa tin sao? Nghe nói gia đình Diễm Tô đã thông báo rằng Diễm Tô đã chết và quyền thừa kế đã rơi vào tay của tiền bối Lục Khánh Luân
- Cô là ma à?
- Vậy Diễm Tô, cô đã suýt chết sau khi bị bắt cóc hả?
- Thật sao Diễm Tô?
- Làm sao có thể?
...
Họ nói chuyện phiếm không dứt. Điều mà Diễm Tô cảm nhận được không phải là sự ấm áp, quan tâm của các bạn cùng lớp, mà là sự tán gẫu khi xem chuyện cười.
Thẩm Nguyệt cười cười
- Đừng để bụng, họ chỉ hơi ngạc nhiên thôi! Có gì cô cứ gì thoải mái với bọn tôi, không cần ngại. Diễm Tô theo tôi vào trong dự tiệc nào, đã lâu lắm không gặp nhau!
- Xin lỗi, tôi không thể vào được....
Diễm Tô thấp giọng từ chối,
- Tôi vẫn còn có buổi họp mặt đồng nghiệp và sắp bắt đầu.
- Đồng nghiệp thì thường xuyên gặp mặt mà, còn bạn cũ lâu lâu mới tụ họp được một bữa! Trước tiên hãy đến và kể cho chúng tôi nghe chuyện quá khứ, sau đó sẽ đến đó sau.
- Nhưng mà ...
- Chúng ta đã lâu không trò chuyện vui vẻ! Có bạn cùng bàn của cậu ở đây! Để tôi xem cô ấy đi đâu?
Thẩm Nguyệt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy một người mục tiêu, vội vàng vẫy tay,
- Hạ Mai, lối này!
Hạ Mai đi giày cao gót hơn mười phân lắc lư như đi trên sàn catwalk, dáng điệu quyến rũ và nụ cười mê hoặc.
- Hạ Mai bây giờ là một cô gái Taobao, cô ấy là người mẫu cho các cửa hàng Taobao, kiếm hàng nghìn đô la mỗi ngày khiến chúng ta thật đáng ghen tị ...
Thẩm Nguyệt nói đến đây, vội vàng nói với Hạ Mai
- Hạ Mai, nhanh lên! Thang máy sắp đóng cửa rồi!