Mọi người đều đã về, chỉ có Hàn Dương Phong ở lại.
Anh nhìn chằm chằm Triệu Thanh Tuyết, bây giờ anh lại thấy cô có chút gì đó rất quen trong kí ức của anh.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Triệu Thanh Tuyết đã lâu không nhìn song cũng không tránh khỏi cảm giác run run trong lòng.
- “ Anh nhìn tôi làm gì? ”
Triệu Thanh Tuyết đặt câu hỏi, cô không muốn ở trong tình thế này, cô cũng không muốn hy vọng gì về anh nữa, cô thất vọng quá nhiều rồi.
Hàn Dương Phong thấy bản thân mình hơi quá nhưng không hiểu sao anh cảm tưởng anh với cô trước kia có mối liên kết nào đó.
Chiếc nhẫn hôm đó cô tháo ra, anh giữ lại cho đến bây giờ.
Hàn Dương Phong đeo nó vào ngón tay cô, nhìn lại, cặp nhẫn này đúng là một đôi.
Triệu Thanh Tuyết được ba giây ngỡ ngàng, là cô từ bỏ, sao bây giờ lại như thế này.
- “ Giữ nó đi, đừng làm mất cũng đừng tháo ra.
Hình như cô là vợ tôi, nếu không phải thì tại sao hai chiếc nhẫn này lại giống nhau đến như thế.
”
Hàn Dương Phong nắm lấy tay cô rồi nhìn vào tay mình, đúng thật là rất giống nhau.
Nhìn cô một hồi, anh cảm thấy có một mảnh kí ức dần hiện ra nhưng anh không rõ đó là gì.
Triệu Thanh Tuyết bế con mà cảm xúc khác lạ, hơi ấm này nửa năm qua cô chưa từng được nắm, vậy mà giờ đây anh lại nắm tay cô trong khi anh không nhớ gì.
Đây là thực hay là mơ, cô không biết nhưng cô vẫn phải đi bởi vì cô đâu còn là vợ anh.
- “ Tại sao lại là tôi, đáng lí phải là cô ấy.
”
- “ Tử Lan có lẽ không phải vì cô ấy không hề có bất cứ thứ gì có giá trị trên người, không phải người thuộc lớp quý tộc.
Hơn nữa, mọi người trong nhà ai cũng nói tôi bị mất trí nhớ, có lẽ là tôi bị mất trí nhớ thật.
Tôi sẽ chữa trị, tôi phải biết được những kí ức trước kia.
Dù cô ở đâu, tôi sẽ quay lại tìm cô một lần nữa.
Tôi hứa danh dự đấy.
”
Hàn Dương Phong dõng dạc nói, anh đâu biết những hành động vừa rồi đều bị Hàn Dương Quyết nhìn thấy.
Ông lúc đó vẫn chưa về hẳn, ai ngờ được nhìn thấy cảnh này.
" Xem ra đã có cách để Phong nó nhớ lại rồi, dù thế nào cũng phải để hai đứa nó hạnh phúc bên nhau như trước.
"
Hàn Dương Quyết ra về, ông nhất định phải nói chuyện riêng với Chu Tử Lan.
Triệu Thanh Tuyết cảm xúc hỗn loạn, một nửa không muốn, một nửa lại muốn tin anh.
Cô dự định ở Bắc Kinh một tháng rồi đến Hà Nội, để sinh sống và tránh mặt anh nhưng anh bây giờ lại như thế nào, sao cô dám bỏ mặc.
- “ Không cần đâu, nơi tôi ở, anh không thể biết được.
Không ai biết, chỉ có tôi biết.
Anh cứ sống cuộc sống của mình đi, đừng nghĩ đến tôi.
”
Cô không hy vọng, không tin anh nữa, Triệu Thanh Tuyết vẫn giữ nguyên lập trường