Sau một tuần ở bệnh viện, Triệu Thanh Tuyết cuối cùng cũng đã được xuất viện, chỉ có ba và em gái đến.
Hàn Dương Phong không có mặt, anh ở Hàn Gia, cố gắng để nhớ lại một chút gì đó.
Anh muốn biết những chuyện trong quá khứ của mình càng sớm càng tốt.
Hành lý, vật dụng của Triệu Thanh Tuyết đã được đưa về Triệu Gia.
Cô không phải quay về Hàn Gia nữa, những thứ quan trọng ở Toronto trước đó cũng được đưa về nhà cô.
Chiếc xe dừng lại trong khuôn viên, Triệu Thanh Tuyết bước xuống, đã từ lâu cô không về nhà, cảm xúc cũng thật khó tả.
Từ ngày kết hôn, cô rất ít về nhà, thậm chí là không có cơ hội.
Tuy Hàn Gia thoải mái nhưng cô cũng biết điều, kết hôn rồi, hở cái là đòi về nhà mẹ, người ta lại nói ra nói vào, sẽ không hay.
Bây giờ đã ly hôn, tuy sống ở ngôi nhà của mình nhưng cô lại không vui nổi.
Cứ cho là những gì hôm trước anh nói với cô chỉ là một giấc mơ đi, cô sẽ sớm quên đi.
Triệu Thanh Tuyết bế con đi vào, ông nội cô chống gậy, đứng bên cạnh cô, nở nụ cười hiền từ.
- “ Hôn nhân không hạnh phúc thì cứ về Bắc Kinh, không nên ở đó gượng ép chính mình.
”
Cô gật đầu, nhà là nơi tuyệt vời nhất, là nơi chúng ta muốn về sau những vất vả của cuộc sống ngoài xã hội.
Nhưng đối với Triệu Thanh Tuyết, cô về nhà sau sự thất vọng, mệt mỏi.
Cả gia đình cùng ngồi xuống bên bộ bàn ghế ở phòng khách, ấm áp và đầy tình thương…
- “ Chắt của ta thật đáng yêu và dễ thương, rất giống với mẹ nó.
” ông lão Triệu Hưng nói
Triệu Thanh Tuyết sinh thường nên sức khỏe của cô cũng ổn định hơn những người sinh mổ, Triệu Vĩnh Thiên sinh ra khoẻ mạnh chứ không hề yếu ớt, cô cũng bớt lo hơn.
- “ Ba…Hàn Dương Phong nó không chết, hoàn toàn khỏe mạnh nhưng chẳng nhớ gì cả.
Thanh Tuyết cũng vì thất vọng quá nhiều nên không còn trông mong điều gì từ nó nữa.
”
Triệu Lâm nói, ông không thể giấu ba mình mãi được.
Ông có quyền được biết và ai rồi cũng sẽ biết.
- “ Tai nạn như vậy…mất trí nhớ là điều không thể tránh khỏi nhưng cháu ta đã thất vọng rồi thì con bé sẽ không hi vọng nữa.
Hàn gắn được hay không là phải phụ thuộc vào nó rồi.
” Triệu Hưng
- “ Ba nói phải, Hàn Gia không nỡ nhưng không làm gì được hết.
” Triệu Lâm
- “ Ba nghĩ là đến đâu thì hay đến đó, không nên can thiệp.
” Triệu Hưng
- “ Cháu đã thôi hi vọng từ ngày hôm