Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cơn mưa lớn tối qua cũng đã tạnh.
Nhưng vẫn còn vài hạt mưa li ti nhiễu lên cánh cửa xổ.
Đúng như câu "Sau cơn mưa trời lại sáng" Không khí buổi sáng thật mát mẻ.
Bên trong căn phòng nghỉ ngơi của Tổng Giám Đốc, quần áo cả nam lẫn nữ đều nằm ngổn ngang dưới nền nhà.
Trên giường lại là một cặp đôi không thứ gì che đậy đang nằm ôm chặt nhau say sưa giấc nồng.
Sau một màn kích tình dữ dội vào tối ngày hôm qua, hai người đều như cá mắc cạn không còn sức lực nào.Cánh tay Lục Diệp Bằng vẫn siếc chặt cơ thể của người con gái đang sở hữu một làn da trắng sáng và những dấu hôn mà anh đã gây ra.
Trái ngược với những lần trước, sáng nay Lục Diệp Bằng đã thức sớm, anh đã dậy trước khi cô tỉnh lại.
Ánh mắt say sưa của anh luôn dán chặt vào gương mặt xinh đẹp có phần mệt mỏi của Lam Lam.Khi ngủ, trông cô rất đáng yêu.
Nét mặt trong sáng như một đứa trẻ quấn chặt lấy anh.
Lục Diệp Bằng ngắm cô một hồi thì cô cũng đã tỉnh.
Lam Lam rùng mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra thấy ngay khuôn mặt nam tính mang vẻ ngoài phong trần của Lục Diệp Bằng, cô bỗng giựt mình.
Cô định ngồi dậy nhưng chỉ vài giây sau, hạ thân của cô truyền đến một cơn đau đớn dữ dội như có một chiếc xe đang nghiền nát cơ thể cô vậy.
Lam Lam khẽ nhăn mặt.
Lục Diệp Bằng thấy vậy, liền ngồi dậy hỏi nhanh.
"Em sao vậy...!Vẫn còn đau à? "
Nghe xong, Lam Lam trừng mắt với anh.
Anh biết nhưng vẫn cố tình hỏi cô làm gì nữa.
Nhưng cơn đau qua đi thì lại tới một dòng nước ấm nóng đột ngột chảy ra từ bên dưới bốc lên một mùi hương sặc mùi hóc môn nam tính.
Sắc mặt Lam Lam đỏ lên, cô ngượng ngùng quay đầu sang nơi khác, không dám nhìn thẳng anh.
Lục Diệp Bằng cong môi cười kéo cô lại ôm vào lòng.
"Chúng ta là vợ chồng, em còn mắc cỡ gì nữa?"
Gương mặt Lam Lam tái nhợt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Diệp Bằng nhìn cô không nhịn được liền cúi xuống lại tiếp tục hôn lên đôi môi hơi sưng của cô.
Vừa hôn anh vừa với tay lấy khăn giấy trên đầu giường lau đi những tinh hoa của anh vẫn còn đang dính ở nơi tư mật của cô.
"Ưmmm...!" Lam Lam mắc cỡ chụp lấy tay anh.
"Để em...!" Cô lắc đầu, cô sợ nếu như anh còn tiếp tục như vậy nữa, thế nào hôm nay cô không thể nào rời khỏi giường được nữa.
Lục Diệp Bằng mặc kệ, cứ tiếp tục giúp cô.
Anh chạm đến đâu cô lại run rẩy lên tới đó.
Nắm chặt cánh tay anh.
Cho đến khi anh làm xong anh mới ngước lên nhìn cô,tâm đắc khen thưởng.
"Tối qua em tuyệt vời lắm! Anh rất thích".
Ngôn Tình Nữ Phụ
Câu nói của anh lại làm cho cô trở nên sượng trân.Lam Lam cảm thấy cô không là gì trong mắt của anh.Gương mặt tái nhợt,ánh mắt chợt buồn.Có lẽ đối với anh, cô chỉ là một người làm ấm giường cho anh, căn phòng này chắc cũng có người như cô vào đây cùng anh vui vẻ với nhau.
Đôi vai gầy gò bỗng run lên.
" Anh thích là được rồi! " Cô lạnh lùng buông ra một câu, nói rồi cô quắn chặt chăn chịu cơn đau bước xuống giường lượm quần áo mình lên.
Lục Diệp Bằng nhìn thái độ của cô cảm thấy chút khó hiểu.Thấy cô tự ý rời khỏi cánh tay của anh.
Nét mặt thoáng chút khó chịu.
Anh không để ý trên người không mặc gì bước lại gần cô.
"Tối nay về nhà với anh".
Anh nhanh chóng ra lệnh.
Lam Lam chợt thấy lạnh sống lưng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng mắt cô lại chạm cái thứ to lớn nằm ngang hông của anh.
Cô lập tức sợ hãi nhìn sang nơi khác.
Cô không trả lời chỉ biết im lặng thở dài mệt mỏi.
Đôi mắt Lục Diệp Bằng càng lạnh lẽo hơn.
"Em hãy an phận trở về nhà làm vợ của anh.
Đừng hòng chọc giận anh".Lục Diệp Bằng nghiến răng cố ý hâm dọa.
" Hôm nay, anh phải làm việc ở bên ngoài.
Em đợi anh về, anh sẽ đưa em về nhà lấy đồ"Lục Diệp Bằng thấy cô vẫn im lặng, anh liền tức giận bóp mặt cô,bắt cô ngước lên nhìn anh
"Nghe rõ chưa..?”
Lam Lam khẽ nhíu mày, ánh mắt trống rỗng nhìn anh.
Lục Diệp Bằng lại cúi đầu xuống cắn mút đôi môi cô, cắn thật mạnh nghiến răng cảnh cáo.
"Đừng để anh phải đối xử tệ với em.....!Nếu không,em và con gái của em sẽ không được sống yên ổn đâu".
" Anh...!"Tim cô chợt thắt lại.
Cô không tin được anh và anh tối hôm qua là cùng một người.
Tối qua anh dịu dàng bao nhiêu thì hôm nay anh lại lộ vẻ hung bạo tàn ác bấy nhiêu.
Cô thật sự không biết lời nói của anh khi nào là thật.
Hay chỉ là anh chưa đạt mục đích của mình nên tiếp tục cùng cô diễn kịch trước mặt mọi người.
Lục Diệp Bằng cong môi cười lớn, đưa tay lấy bộ đồ của cô đang nằm trên tay cô, rồi nói.
"Anh đã chuẩn bị quần áo cho em rồi, không lẽ em muốn để cho mọi người công ty biết hôm qua em ở lại ngủ trong phòng với anh sao? "
Lam Lam giật mình ngẩng đầu lên suy nghĩ lời anh nói.
Anh nói cũng đúng,dù hai người là vợ chồng cũng không nên để người ngoài nhìn cô bằng ánh mắt khi dễ được.
Vài giây sau, cô kìm nén cơn đau trong lòng buông bỏ tất cả, khẽ hỏi.
"Phòng vệ sinh ở đâu? " Giọng nói cô vì la hét quá nhiều vào tối hôm qua nên có một chút khan tiếng.
Lục Diệp Bằng hả hê trước thái độ khuất phục của cô, anh nhanh chóng khom người bế thẳng cô lên.
"A....!Anh làm gì vậy? " Lam Lam hốt hoảng ôm chặt cổ anh, trong lòng căng thẳng.
Lục Diệp Bằng cong môi cười không trả lời,bước chân đi vào căn phòng bên trong.
Sau cùng là tiếng nước chảy cùng với hơi thở gấp rút,rên rỉ của anh và cô được phát ra từ căn phòng tắm.Anh ở bên trong lại chiếm hữu cô thêm một lần nữa.
*******
Đúng như lời anh nói.
Từ khi rời khỏi phòng của Lục Diệp Bằng.
Lam Lam đã không còn thấy bóng dáng của anh ở công ty.
Có lẽ lời nói anh nói lúc sáng là thật.
Hôm nay anh làm việc bên ngoài.
Trên người Lam Lam đang mặc là bộ sưu tập thời trang tháng trước mà công ty đã phát hành.
Mẫu thiết kế này chẳng phải là của cô vẽ đó sau.
Hôm nay được mặc lên thành quả của mình làm ra.
Lam Lam cảm thấy rất vui, tâm trạng không còn bực bội như lúc sáng nữa.
Sau khi cô lên chức thì công việc thì càng nhiều hơn, ngoài thiết kế ra, cô còn phải viết báo cáo hàng ngày nộp lên cho cấp trên.
Công việc nhiều tới nổi khiến cô quên mất một việc rất quan trọng.
Lúc này,bỗng điện thoại di động của cô reo lên.
Lam Lam giựt mình, sợ anh lại tiếp tục điện thoại hâm dọa cô chuyện lúc sáng liền khong muốn nghe.Nhưng ánh mắt cô nhìn kỉ lại thì không phải anh mà một người có thể xem là bạn của anh nhưng cũng xem là bạn của cô.
Lam Lam vội nhắc máy.
"Alo....!Xin lỗi! Em không nghĩ anh sẽ gọi điện cho em! "
Đầu dây bên kia phát ra một giọng cười của người đàn ông.Giọng nói trầm ổn vang lên.
"Em sao vậy? Anh sẽ điện thoại cho em để nhắc nhở em uống thuốc đúng giờ.
"
Lam Lam trợn