Công ty không có Lục Diệp Bằng,mọi người trên dưới ai ai đều cũng thấy rất thoải mái.
Trong lòng vui vẻ, vậy còn được về sớm không cần phải tăng ca.
Lam Lam vì vậy cũng được về sớm.
Chớp mắt đã 5 giờ chiều.Cuối cùng hôm nay Lam Lam cũng được về sớm, cô phải nhanh chóng chuồng lẹ,không thôi gã sếp ác ma đó lại bốc lột sức lao động của cô,thậm chí còn đòi chở cô về nhà nữa.
Cô đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.
Lam Lam giựt mình.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là: Không lẽ anh đã về rồi, đừng nói người đứng ngoài cửa chính là anh.
Một sự ớn lạnh từ sống lưng nhanh chóng phủ lên.
Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim mình càng đập càng dữ dội.
Người bên ngoài nghe không có tiếng trả lời liền nhẹ nhàng mở cửa ra.
Lam Lam hoảng sợ chui thẳng xuống gầm bàn làm việc.
Càng lúc cô càng cảm nhận tiếng bước chân đang tới gần.
Nhưng lúc này,thay vì giọng nói của chồng cô thì một giọng nói của người con gái trẻ trung liền vang lên
"Giám Đốc ơi! Chị chui xuống dưới làm gì vậy?" Tiếng nói cô thư ký vang lên.
Khi cô ấy bước vào phòng thì thật sự không thấy Lam Lam, nhưng ánh mắt cô ấy bèn nhìn thấy chiếc túi xách của Lam Lam vẫn còn đó.
Cô thư ký không suy nghĩ liền bước tới tìm kiếm vị Giám Đốc của mình.
Lam Lam bình tĩnh hí mắt lên nhìn.
Thì ra là cô thư ký riêng của cô, vậy mà cô cứ tưởng....
Lam Lam đứng lên vuốt lồng ngực.
"Khả Hân....!Em làm chị hết hồn" Cô thư ký của cô chỉ mới 20 tuổi có một cái tên rất xinh đẹp Vương Khả Hân.
Lam Lam thẳng lưng, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
"Tổng Giám Đốc về công ty chưa? " Cô buộc miệng hỏi.
Khả Hân vui vẻ, gương mặt sáng sủa nhanh chóng gật đầu.
"Về rồi ạ! Chị hay quá, Tổng Giám Đốc nhờ em vào nói với chị,chờ anh ấy về cùng....!Tổng Giám Đốc lấy đồ rồi xuống liền.
"
"Sao..? " Lam Lam như nghe sét đánh ngang tai, cô không tin nổi mình vừa nghe những gì.
Lam Lam hoảng hốt vội vàng thu dọn đồ lẹ tay lên vừa đi vừa nói.
"Tổng Giám Đốc,có hỏi nói chị thì nói chị về rồi! Đừng nói nhiều với anh ta".
" Giám Đốc ơi...! Đợi một chút"Khả Hân tái nhợt đuổi theo cô.
Lệnh của Tổng Giám Đốc giao cho cô là phải giữ vợ ngài ấy lại.
Nếu ngài ấy xuống không thấy vợ mình đâu chắc ngày mai cô bị đuổi khỏi công ty luôn là cái chắc.
Lam Lam vừa bước ra ngoài liền đi tới cánh cửa thang máy, nhưng lúc này không ngờ chiếc thang máy chuyên dụng giành cho Tổng Giám Đốc bỗng chốc từ từ mở ra.
Cô biết ngoài anh ra thì không một ai đi thang máy đó.
Lam Lam vội quay đầu chạy thật nhanh vào cửa thoát hiểm.
Nhưng không ngờ vừa mở cửa ra.
Lục Diệp Bằng đã thấy bóng dáng đang chạy trốn của cô.
Anh lập tức lớn tiếng kêu tên cô.
"Lam Lam! Đứng lại! "
Nhưng Lam Lam lờ như không nghe, cô tiếp tục chạy trốn khỏi anh.
Khả Hân chạy ra gương mặt áy náy nhìn Lục Diệp Bằng.
"Tổng Giám Đốc!....!Tôi xin lỗi! "
Lục Diệp Bằng nhìn xung quanh rồi đi lại thang máy bấm xuống đuổi theo,lạnh lùng nói.
"Không phải lỗi của cô, chỉ là cô vợ tôi có một chút cứng đầu thôi!”
Dứt lời thang máy mở ra, anh lập tức đi xuống.
Khả Hân nhìn vào cánh cửa thang máy đã đóng.
Không biết Giám Đốc của cô bị gì nữa,đã có một người chồng suốt ngày yêu thương nuông chiều chị ấy, tại sao chị ấy cứ luôn chống đối với Tổng Giám Đốc làm gì?
Để muốn được Tổng Giám Đốc để mắt đến không phải cô gái nào cũng được diễm phúc như chị ấy.
Ngay cả cô cũng không dám mơ tưởng đến sẽ có một ngày Tổng Giám Đốc sẽ nhìn thẳng vào ánh mắt của cô để nói chuyện.
Từ lúc cô vào làm đây tới bây giờ,chưa bao giờ được Tổng Giám Đốc để mắt tới, ngay cả người khác Tổng Giám Đốc còn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ nhưng chỉ có Giám Đốc của cô mới được anh ấy nhìn một cách yêu thương đến như thế.
Có thể thấy Tổng Giám Đốc yêu chị ấy còn nhiều hơn là chị ấy yêu anh ấy.
Vì cơ thể Lam Lam không khỏe,vẫn còn đau ê ẩm,nhưng cô cũng cố gắng chạy nhanh xuống.
Cô biết Lục Diệp Bằng đi thang máy nên cô đành đợi cho anh đi xuống trước.Đánh lạc hướng anh rồi.
Cô mới có thể yên tâm mà ra về được.
Quả nhiên Lục Diệp Bằng đi xuống thì không hề thấy bóng dáng của cô.
Ánh mắt anh chợt tối lướt nhìn xung quanh.
Lúc này Lam Lam đã đứng vào một góc nhìn thấy anh.
Mái tóc dài của cô vì chạy mà đã rối bù, che đi đôi mắt.
Lam Lam hít thở mệt mỏi.
Anh vẫn đứng đó, không hề di chuyển bước chân đi ra cửa.
Dường như anh cảm nhận cô vẫn còn ở đâu đây.
Ngay lúc Lục Diệp Bằng đang quay đầu vào trong.
Lam Lam đã nhanh chóng hít một hơi thật sâu phi thẳng ra cánh cửa lớn.
Nhưng thật không ngờ Lục Diệp Bằng lại tinh mắt, thấy một bóng dáng quen thuộc phản chiếu lên tấm kính ở khu vực nhân viên tiếp tân.
Anh lập tức quay đầu lại.
Đúng là cô.
"Lam Lam! " Lục Diệp Bằng tức giận hét lớn tên cô.
Tiếng nói của anh không những làm cho cô phải giựt mình mà ngay cả những người xung quanh ở đó cũng phải hiếu kì nhìn anh và cô.
Họ lại nghĩ hai vợ chồng này lại có chuyện gì nữa rồi.
Sắc mặt Lục Diệp Bằng đã khó coi, ánh mắt anh nằng nặc mùi sát khí có thể đâm thủng tấm lưng của cô.
Lam Lam dừng bước, nhưng chỉ vài giây sau.
Cô lại cố lấy hết sức chạy thật nhanh ra ngoài, đón một chiếc xe taxi liền rời khỏi.
"Lam Lam....!Đứng lại! " Lục Diệp Bằng tức giận muốn đuổi theo cũng không được.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Lam Lam có thể thấy tên đàn ông đó không ngừng giận dữ.
Chắc chắn trong lòng còn đang chửi thầm cô đủ thứ.
Anh là một giang thương hóng hách, tàn ác, chỉ biết ức hiếp cô....!Cho đáng đời anh.
Lam Lam chửi thầm trong lòng,cô thấy vẫn chưa đủ liền hạ cửa kính xuống quay đầu lại nhịn không được liền lè lưỡi ra chọc quê anh một lần nữa.
Thái độ của cô càng thêm chọc điên anh