Một buổi chiều thứ sáu đầy mát mẻ.
Vì đã là cuối mùa đông, chuẩn bị sang mùa xuân.
Một mùa với nhiều không khí lễ hội.
Đặc biệt là Tết Nguyên Đán.
Lục Diệp Bằng đang lái chiếc xe Rolls-Royce của mình đi trên một con đường.
Không nghĩ hôm nay anh có thể rảnh rỗi chạy tới trường mẫu giáo.
Có lẽ vì một lý do nào đó.Anh được biết tụi nhỏ sẽ học hai buổi vào ngày thường.
Nhưng với riêng ngày thứ sáu sẽ được về sớm và ngày mai sẽ được nghỉ học.
Anh không dám chạy tới trước cửa trường, anh chỉ dám đậu xe thật xa và đi bộ đến quán nước đối diện trước cổng trường học.
Trước cửa cổng trường, anh đã thấy rất nhiều người thân của mình.
Mẹ vợ, Chị dâu của anh và đặc biệt là người phụ nữ anh không muốn gặp Dương Tiểu Vy.Anh biết mẹ vợ tới đón Ái My con gái Hạo Thiên còn Thi Thi thì lại đón Gia Gia và Gia Bảo cháu trai của anh.
Còn Tiểu Vy thì đi đón con của cô ta.
Chẳng mấy chốc, tiếng chống trường vang lên.
Cánh cửa lớn được mở ra.
Những đứa trẻ ồ ạt chạy ra dưới sự dẫn dắt của những giáo viên.
Vì là một trường quốc tế tiếng tăm nên có rất nhiều gia đình trong giới nhà giàu cho con của mình học ở đây,có rất nhiều xe ô tô sang trọng nằm ở đây thì cũng hiểu độ giàu có của họ đến mức nào rồi.
Dường như Tiểu Vy không muốn gặp mặt mẹ chồng cũ của cô ta thì phải.
Nên không muốn xuống xe mà cho người làm của mình xuống,đứng trước cổng đợi A Vĩ đi ra.
Ngược lại,mẹ vợ và chị dâu của anh thì đã xuống xe từ lâu,họ đích thân đi tới đợi bọn trẻ bước ra có thể nhìn thấy hai người đầu tiên.
Trong lòng Lục Diệp Bằng cảm thấy điều này rất ấm áp, khóe môi anh bất giác cong lên.
Đúng là một gia đình lễ nghĩa.
Họ không bao giờ quên đi sự trách nhiệm của mình.
Đây cũng là thứ anh cần nhất ở một gia đình.
Những đứa trẻ bắt đầu xuất hiện.
Nhưng không hiểu sao trái tim anh lại đập nhanh tìm kiếm một bóng hình của một đứa bé.
Gia Bảo và Gia Gia đã đi ra, A Vĩ cũng được đưa lên xe rời khỏi chỉ còn Ái My vẫn chưa chịu ra.
Lục Diệp Bằng quan sát, một lát sau Ái My cũng đã đi ra, còn nắm tay của một cô bé.
Ánh mắt anh bắt đầu chú ý đến đứa bé đang nắm tay Ái My đang từ từ đi ra.
Ra tới cổng, Ái My nhảy cẩn lên, xà vào lòng mẹ vợ của anh.
Ánh mắt cô bé đi chung với Ái My nhìn thấy hình ảnh đó, cô bé liền cúi đầu xuống xoay người tìm kiếm người thân của mình.
Nhưng có vẻ chưa có ai tới đón cô bé thì phải.
Không hiểu sao lúc này trái tim Lục Diệp Bằng chợt nhói lên khi thấy ánh mắt buồn bã của cô bé ấy.
Dường như mẹ vợ đang có ý muốn đưa cô bé về.Nhưng cô bé lại lắc đầu đi lại vào trường ngồi một trong gốc đợi người thân của mình đến đón.
Lục Diệp Bằng nhìn cô bé hiểu chuyện tới nổi anh thật sự muốn chạy ra ôm chặt cô bé vào lòng.
Anh đợi cho mọi người về hết một lúc, rồi lúc này anh mới từ trong quán nước đi ra.
Anh vượt qua những dòng xe cộ đi tới trước mặt cô bé lúc nãy.
"Tiểu An Nhiên! " Anh gọi một cách thân mật tên cô bé.
Mục đích anh đến đây chỉ để gặp cô bé này thôi.
Anh thật sự rất mến cô bé.
Mỗi khi gặp được cô bé thì mọi chuyện bực bội áp lực công việc trong đầu anh bỗng chốc tan biến và thay vào đó là sự ấm áp thoải mái.
Hôm nay An Nhiên mặc một chiếc váy màu vàng rất xinh xắn, mái tóc dài được búi nhỏ hai bên rất giống một tiểu công chúa.Vì trời đã lạnh nên cô bé khoát lên người chiếc áo lông màu trắng trong rất ấm áp.
An Nhiên ngẩng đầu lên, thấy nụ cười của Lục Diệp Bằng liền vui mừng đứng lên nhào vào lòng anh.
"Chú....!"
Lục Diệp Bằng ôm cô bé vào lòng nâng niu.
"An Nhiên! Ngồi ở đây đợi mẹ sao? " Anh không biết Lam Lam có tới đón con gái không nữa.
Gương mặt An Nhiên xụ xuống buông anh ra lắc đầu.
"Dạ không! Mẹ cháu sẽ không đến đón cháu đâu....!Con đang đợi Vú San tới đón ạ!"
Lục Diệp Bằng chau mày.
"Tại sao mẹ không đến đón An Nhiên!"
An Nhiên cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Bằng, cất giọng nói non nớt.
"Vì mẹ đang bận ạ! Chồng mẹ sẽ không cho phép mẹ đến đây đâu".
Nghe xong, gương mặt Lục Diệp Bằng trở nên xa sầm xuống.
Thì ra cô bé cũng biết sự tồn tại của người cha dượng là anh.Mà anh không cho phép cô không đến đây hồi nào.
" Bé con! Vậy sau này, chú đến đón con có được không? "Anh đề nghị.
" Sao được ạ! Chú là ba của A Vĩ mà! "
Lục Diệp Bằng nhìn An Nhiên với một ánh mắt không nói nên lời.
Cô bé rất hiểu chuyện và biết những gì không thuộc về mình thì cô sẽ lập tức từ chối.
Bởi vậy cho thấy một điều, Lam Lam dạy con gái rất tốt.
"Nhưng chú thích đến chơi với An Nhiên....!Cháu có thích chú không? "
"Dạ thích ạ! " An Nhiên không suy nghĩ liền trả lời ngay.
Từ khi gặp được Lục Diệp Bằng thì cô bé về nhà không ngừng suy nghĩ đến anh.
Thậm chí con lén xem anh có đưa A Vĩ đi học không?Để có thể gặp được anh.
Nhưng tiếc là,suốt một tuần qua anh không hề đến trường khiến cho cô bé có một chút hụt hẫng.
Lục Diệp Bằng bế An Nhiên lên tay chuẩn bị đứng lên thì bất ngờ có một người phụ nữ xuất hiện.
Vì trước lúc đó Lục Diệp Bằng đã nói An Nhiên là con gái của anh nên các cô giáo khi thấy anh đến cũng không ngăn cản.
"An Nhiên! Sao con lại đi với người lạ" Người phụ nữ bước tới nhìn cô bé liền hỏi.
An Nhiên cụp mắt xuống, giọng nói yểu xìu vang nhẹ.
"Vú San ơi! Chú này là người tốt, không hại con đâu".
Lục Diệp Bằng nhìn qua người phụ nữ trước mặt mình liền hỏi.
" Cô là bảo