Một trận đánh nhau giữa hai người đàn ông.
Nhưng nói đúng hơn là một người đánh và một người chịu trận.
Luôn luôn là như vậy, Hoắc Thiếu Tiên luôn là người chịu đựng để cho Lục Diệp Bằng đánh cho đến khi nào anh thấy hả dạ thì thôi.
Cho đến một lúc, Hoắc Thiếu Tiên không còn chịu nổi nữa.
Anh nhìn thẳng vào Lục Diệp Bằng, mệt mỏi lên tiếng.
“Lục Diệp Bằng!! Trước giờ tôi luôn làm tất cả cho anh”.
" Thì sao?? "Lục Diệp Bằng gào lên "Nhưng mày cũng không thể đối xử với tao như vậy!”
Hoắc Thiếu Tiên giữ bình tĩnh, hai con ngươi cong lên tạo nên một con sóng dữ dỗi nằm trên bề mặt biển lặn.
" Anh vẫn còn nhớ lời hứa trước đây anh từng nói với tôi là tôi muốn gì anh cũng đều sẽ đáp ứng không? "
"Rồi sao? " Lục Diệp Bằng không bao giờ quên những gì Hoắc Thiếu Tiên đã làm cho anh.
"Vậy bây giờ tôi chỉ xin anh một điều thôi! "
Lục Diệp Bằng suy nghĩ.
"Nói… Mày muốn gì? "
Hoắc Thiếu Tiên cong môi, quyết định nói thẳng ra.
"Anh hãy nhường Lam Lam lại cho tôi có được không? "
Máu nóng lập tức dồn lên não.
Hai cánh tay Lục Diệp Bằng liền siết chặt lại, gân đỏ đã hiện rõ lên.
Không còn nhiều lời,anh lại cho Hoắc Thiếu Tiên một cú đấm vào mặt.
Mẹ nó! Vẫn là muốn cướp vợ của anh.
Lục Diệp Bằng hôm nay đã nhịn không nổi nữa rồi.
Một lời cầu xin của Hoắc Thiếu Tiên đã khiến cho ánh mắt Lục Diệp Bằng trở nên u tối ngập tràn sự giận dữ.
Khóe môi công lên.
“Biết… Tao biết mày đã nhắm trúng cô ấy, vẫn còn ý định muốn giành người con gái ấy với tao… Nhưng… Tại sao? Tại sao trên đời có biết bao nhiêu cô ấy,mày lại không chọn mà lại đi chọn vợ của tao”.
Lục Diệp Bằng gào thét, như muốn hét ra lửa thẳng vào mặt Hoắc Thiếu Tiên.
Hoắc Thiếu Tiên không cần suy nghĩ liền trả lời.
"Vì tôi muốn bảo vệ cho cô ấy… Anh có biết bao nhiêu người phụ nữ quay quanh.
Tôi còn nghe nói anh cũng sắp kết hôn với người yêu cũ rồi! Cho nên, anh có cho đi bớt một người là Lam Lam đối với anh không phải là chuyện lớn lao gì… ".
" Hoắc Thiếu Tiên! "Lục Diệp Bằng nghiến răng hét lớn tên anh ta.
Cơn thịnh nộ không thể kiềm chế đang bùng ra ngoài.
"Cô ấy là vợ của tao, không phải là món hàng mà cho chúng ta đá qua đá lại.Thích thì tao giữ bên cạnh,không thích tao lại đá qua cho mày…Mày có biết người con gái mày nói chính là người con gái mà tao yêu sâu đậm không?”
Lục Diệp Bằng lại một lần nữa nắm chặt cổ áo của Hoắc Thiếu Tiên kéo mạnh lên, con ngươi sắc bén nhìn thật gần vào anh ta.
Lên tiếng cảnh cáo.
“Tao nói cho mày biết, mày muốn yêu ai hay bảo vệ ai là quyền của mày.Nhưng mày không được động vào vợ của tao”.
" Vợ sao?? "Hoắc Thiếu Tiên nhếch mép cười khinh bỉ " Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi sao?
“Ly hôn… Không bao giờ có chuyện đó.
Đã là vợ của tao,cùng tao ký vào tờ hôn thú thì Lam Lam mãi mãi là vợ của tao” Lục Diệp Bằng chưa dừng lại, anh lại tiếp tục thổ lộ tình cảm mà anh dành cho Lam Lam.
Giọng nói Lục Diệp Bằng có phần nhẹ nhàng hơn.
"Hoắc Thiếu Tiên!!! Anh chọn bất kỳ ai cũng được… Nhưng tôi cấm… Cấm anh đụng vào một sợi tóc của vợ tôi.
Cô ấy là vợ của tôi.
Là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của Lục Diệp Bằng này! "
Khi cả hai ngưng lại trong vài giây.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn sâu trong đôi mắt của Lục Diệp Bằng, anh đã thấy rõ lời của Lục Diệp Bằng nói khi nãy là hoàn toàn sự thật, tự trong tận đáy lòng của anh và tình anh em kết nghĩa của anh và cậu ta.
Có lẽ anh đã hiểu sai về Lục Diệp Bằng rồi.
Lúc này đột nhiên có một tiếng nói vang lên cắt ngang cuộc ẩu đã của hai người đàn ông.
"Hoắc Thiếu Tiên!!! Dừng lại được rồi, trả vợ cho người ta đi!! "Một câu nói khuyên nhủ được phát ra không hề xa.
Cả Lục Diệp Bằng và Hoắc Thiếu Tiếng liền nhìn về phía người đó.
Cách đó mấy bước chân là sự xuất hiện của Tịch Duy An và Chung Linh.
Hai người không biết là đến từ lúc nào, trên tay Chung Linh còn cầm một giỏ trái cây, xem ra hai người đang đến thăm Lam Lam.
Lục Diệp Bằng buông Hoắc Thiếu Tiên ra.
Sự mệt mỏi những ngày qua đã hiện lên trên gương mặt của anh.
Chung Linh nhìn thấy những vết thương trên mặt Hoắc Thiếu Tiên, cô bực bội liền chạy nhanh lại hét lớn vào mặt của Lục Diệp Bằng.
"Anh quá đáng lắm rồi! Tại sao anh lại đánh anh ấy? "
“Chung Linh”.Tịch Duy An bước đến kéo vợ mình lại, anh liếc mắt qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên buông ra một câu mang hàm ý rất hả hê trong lòng "Cậu ấy đáng bị như vậy! "
"Anh… Tại sao chứ? " Chung Linh chau mày lại hỏi nhanh.
“Một người suốt ngày canh me vợ của bạn thì đương nhiên rất đáng bị đánh…” Tịch Duy An nhìn qua Chung Linh, bờ môi cong lên " Nếu là anh,Hoắc Thiếu Tiên cũng sẽ bị anh đánh".
Đến bây giờ Chung Linh vẫn chưa hề biết được người anh trai nuôi mà cô luôn kính trọng đã cũng từng yêu thầm cô từ rất lâu.
Tình cảm của Hoắc Thiếu Tiên dành cho cô không biết bây giờ có thay đổi không? Nhưng chắc chắn trong lòng anh ta vẫn còn chứa một chỗ nhỏ nhất định dành riêng cho người con gái mà anh từng cứu ở vùng núi hoang vắng.
Nghe Tịch Duy An nói vậy, Hoắc Thiếu Tiên liền nở một nụ cười thật tươi.
Trước mặt mọi người anh đi đến nhìn thẳng Chung Linh, nhưng lại nói cho hai người đàn ông này nghe.
“Tôi có tình cảm với Lam Lam là thật… Nhưng không đủ tình cảm mà tôi dành cho người con gái lúc trước”.
Và nó đã được chứng thực khi anh đã hôn Lam Lam khi nãy, anh biết anh có thích cô, có cảm giác rung động với cô.
Nhưng lại không bằng tình yêu mãnh liệt mà anh luôn dành chọn cho người con gái trước mặt này.
Nếu lúc trước anh quyết liệt chiến đấu cho tới cùng, rất có thể người em gái nuôi này sẽ trở thành vợ của anh vào lúc này không chừng.
Tịch Duy An dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Hoắc Thiếu Tiên, anh nhanh chóng đưa tay kéo Chung Linh về phía mình, giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Đừng đến gần vợ tôi”.
Tịch Duy An nhìn Chung Linh, trừng mắt lại cảnh cáo.
" Từ bây giờ, không được đến gần cậu ta".
"Nhưng… "
“Không nói nhiều, đây là mệnh lệnh”
Chung Linh chỉ còn cách bỉu môi, không dám chống đối anh nữa.
Lục Diệp Bằng chẳng buồn quan tâm, lần này anh kéo Hoắc Thiếu Tiên ra đây còn có công việc quan trọng.
Anh nhìn vào trực diện Hoắc Thiếu Tiên cất giọng trầm ổn nhanh chóng đặt câu hỏi.
"Vợ tôi được phát hiện có khối u là từ khi nào? "
Câu hỏi này không chỉ khiến Hoắc Thiếu Tiên khó nói, mà còn làm cho Tịch Duy An và Chung Linh suy nghĩ không biết phải trả lời với anh bằng cách nào.
Lục Diệp Bằng đã bình tĩnh, anh liếc mắt nhìn ba người.
Anh có thể đón cả ba người đều đã biết trước và có thể còn biết rất nhiều.
Lúc này, không biết từ đâu ra trên tay Lục Diệp Bằng có một tờ giấy, anh nhìn mọi người rồi nói lớn.
"Hôm nay tôi đã đến đón An Nhiên và đã được nhìn thấy một bản bệnh án mà trên đó còn ghi rất rõ tên của Lam Lam.
Hôm xảy ra trận đấu súng ở Thái Lan, Lam Lam cũng có ở đó và cô ấy đã bị bắn… "
"Lục Diệp Bằng… Anh đừng! " Hoắc Thiếu