Lục Diệp Bằng nghe xong, anh đã không còn chịu đựng được nữa.
Anh đã nhanh chóng chạy thật nhanh đến căn phòng của Lam Lam.
Giờ phút này anh chỉ muốn nhìn thấy cô,ôm cô vào lòng.
Vừa vào phòng bệnh của Lam Lam, Lục Diệp Bằng đã ngửi được hương thơm mà anh chỉ có thể được ở trên cơ thể của cô.
Nhìn người con gái yếu ớt đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh.
Sắc mặt Lam Lam bây giờ đã tái nhợt, cô đã ốm đi rất nhiều, cánh tay bây giờ chỉ là xương, gân xanh cũng đã gồ lên rất rõ.
Lục Diệp Bằng nhìn cô, một giây sau anh chỉ biết bật cười.
Nhưng là nụ cười chứa đựng đau đớn trong lòng.
Anh lẩm bẩm.
“Đồ ngốc này! Anh đã làm gì cho em đâu mà em lại hi sinh cho anh nhiều như thế? Có phải em luôn oán trách anh không? Em nói anh là đồ khốn… " Lục Diệp Bằng chợt nắm lấy bàn tay cô " Đúng! Anh là đồ khốn… Anh còn là một người độc ác nữa.
Anh đã nhẫn tâm tổn thương em… Cho nên, bà xã… Em hãy cho anh một cơ hội được bù đắp cho em, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để trả lại cho em những gì anh đã mắc nợ”.
Lục Diệp Bằng đưa tay cô lên tự đánh vào mặt anh hai cái.
“Lam Lam! Em hãy tỉnh lại đánh anh đi… Từ trước đến giờ, anh không thích ai đụng vào gương mặt của anh.
Nhưng với em thì khác, cho dù em có đánh anh như thế nào, anh cũng không hề phản ứng hay đánh trả lại.Chỉ có em là người mới có thể đối xử với anh như vậy thôi! Bà xã… Em hãy mau tỉnh lại đi”.
Có thể nói, cả đời này anh không thể nào bù đắp những lỗi lầm mà anh đã gây ra cho cô.
Lần đầu tiên anh gặp cô nếu xét về mặt pháp luật chính anh là người c**ng hi3p cô.
Rồi bây giờ những lỗi lầm anh gây ra cho cô.
Anh cũng không thể nào đếm nổi.
Lúc này đây, anh thật sự rất căm ghét bản thân chính mình.Dù nói anh yêu cô nhưng cũng không bằng cô yêu và hi sinh cho anh.
Những nỗi đau và sự tổn thương của cô, anh nhất định phải nếm lấy, anh phải trải qua như cô.
Để xem anh có thể như cô mà một mình chịu đựng được hay không?
Nghĩ tới, Lục Diệp Bằng không nhịn ngồi thẳng lên giường, anh cúi xuống gần tới gương mặt của cô.
"Vì em, anh sẽ làm tất cả… Anh sẽ không bao giờ để mất em lần nữa…!Em cũng không phải chịu đựng thêm tổn thương nào nữa đâu”
Dứt lời, anh định hạ môi xuống trao cho cô một nụ hôn.
Thì chợt nhớ ra, khi nãy cái tên khốn kiếp Hoắc Thiếu Tiên đã hôn lên môi của cô.
Cơn ghen tuông bỗng chốc trỗi dậy.
Anh từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay của mình đi vào trong phòng vệ sinh liền thắm nước vào trong chiếc khăn ấy, rồi nhanh chóng đi ra.
Anh tỉ mỉ lau lên tới lau lui vòng quanh khóe môi của cô.
Cho đến khi bờ môi cô trắng tái lại thì anh mới dừng lại.
Anh không muốn đôi môi của cô còn lưu lại hơi ấm của cái tên đó.
Lục Diệp Bằng lại nhìn tới nhìn lui, rồi đi khóa chặt cửa phòng lại, ngay cả những rèm cửa xổ anh cũng kéo xuống hết.
Bây giờ trong phòng này chỉ còn anh và cô.
Anh không muốn một ai có thể làm phiền anh đang ở bên cạnh cô nhất là tên Hoắc Thiếu Tiên đó.
Cả điện thoại anh cũng tắt luôn.
Làm xong mọi việc, anh lại về vị trí cũ.
Ngắm nhìn Lam Lam rất lâu rồi anh bỗng bật cười.
"Em lại về bên cạnh anh, lần này anh sẽ không cho em rời khỏi anh lần nào nữa…Bà xã… Anh yêu em! "
Cuối cùng anh cũng đã được mãn nguyện hôn lên đôi môi của người con gái anh yêu.
Một nụ hôn đã làm anh nhớ nhung suốt thời gian qua.
Đây xem như là lần cuối cùng, anh đã để cô rời xa anh… Sẽ không bao giờ anh buông tay cô ra lần nữa.
*******
Đến sáng hôm sau.
Dù là buổi sáng nhưng lại rất u tối đối với một người.
Lam Lam nằm trên giường, cô cảm giác như mình đã tỉnh dậy rồi.
Nhưng cô mở mắt cách nào cũng không thấy được ánh sáng bên ngoài.
Trước mặt cô là một mảng màn đen tối.
Một tiếng trống liền vang mạnh lên trong đầu của cô.
Không lẽ nào….Cô giựt mình bật ngồi dậy.
Lam Lam đưa tay quơ qua quơ lại,tìm kiếm ai đó, bàn tay ngay lúc này chạm vào một người, tâm trạng cô hoảng sợ lây mạnh người đó dậy.Cô tưởng người đó là Hoắc Thiếu Tiên nên cô liền gọi tên anh.
Sự sợ hãi bắt đầu khiến cô không thể nào không kích động mà hét lên.
"Anh Thiếu Tiên…! Giúp em với, mắt em không nhìn thấy được gì hết… "
Lục Diệp Bằng chợt tỉnh giấc, anh căng thẳng nhìn cô.
"Lam Lam… Em sao vậy? " Anh quơ tay qua lại trước mắt của cô.
Lam Lam vì lo sợ mà không nghe rõ giọng nói của anh, cô vẫn tiếp tục nghĩ anh là Hoắc Thiếu Tiên sợ hãi níu lấy cánh tay của anh.
"Anh ơi! Em bị mù rồi có phải không? Em đã bị mù rồi! " Lam Lam sợ hãi đã bật khóc.
Lục Diệp Bằng trợn mắt lên, anh không suy nghĩ liền chạy ra ngoài kêu bác sĩ đến.
Lam Lam cảm nhận anh không còn ở đó.
Đã không ngừng khóc lớn lên.
"Anh…! Đừng bỏ đi… Em sợ lắm! "
Rất nhanh chóng Thi Thi cùng với Tiến Sĩ León và cùng những bác sĩ khác đã có mặt tại phòng bệnh của Lam Lam.
Mọi người đang khám cho cô, Lục Diệp Bằng chỉ còn cách đứng bên ngoài chờ đợi.
Hai tay chấp lên trán không ngừng lo lắng.
Anh không biết có phải giống như Hoắc Thiếu Tiên đã nói là Lam Lam vì ngừng thuốc mà khối u đó đã làm cho cô trở thành người mù lòa rồi không?
Nếu là thật sự là như vậy! Anh sẽ không thể nào tha thứ bản thân mình đã làm cho cô ra đến nông nổi này.
Lúc này, từ xa đã có Hạo Thiên, Tiểu Sơ và Hoắc Thiếu Tiên cùng với vợ chồng Tịch Duy An, Chung Linh đang bước đi vào.
Khi thấy Lục Diệp Bằng đang ngồi bên ngoài có phần căng thẳng thì Hạo Thiên nhanh chóng đi lại thật nhanh liền hỏi.
“Tại sao cậu ngồi đây? Lam Lam sao rồi?”
Đúng lúc này, Lục Diệp Bằng chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng bệnh của Lam Lam liền mở ra.
Chỉ có Tiến Sĩ Leon cùng với những bác sĩ ra ngoài còn Thi Thi thì còn bên trong.
Lục Diệp Bằng ngồi bật dậy.
Anh là người đầu tiên tiến đến hỏi các bác sĩ.
"Vợ tôi sao rồi? Bệnh của cô ấy có nguy hiểm nữa không? "
Tiến Sĩ Leon thở một hơi dài,lắc đầu.
“Do cô Tần không chịu điều trị sớm nên bây giờ hiện tại khối u đã di căn ra, ảnh hưởng đến đôi mắt của cô ấy rồi! Cô ấy sẽ mù trong một thời gian.”
"Sao… Mù sao??? " Hạo Thiên sững sốt.
“Không còn cách nào sao? Tại sao không điều trị cho con bé”.
" Lúc trước thì được.
Nhưng bây giờ cô ấy vừa mới xảy thai cộng thêm khối u đã di căn.
Nên chúng ta phải lựa chọn giải pháp khác không thể phẫu thuật ngay bây giờ được".
Tiến Sĩ Leon nói với dáng vẻ rất áy náy, dù sao ông cũng có phần trách nhiệm trong đó.
Nói xong, các bác sĩ cũng đã rời đi.
Mọi người nhanh chóng di chuyển vào bên trong.
Nhưng Lục Diệp Bằng thì anh không còn thể đứng nổi để bước tiếp vào bên trong nhìn cô.
Anh là người vào phòng cuối cùng.
Bên trong Lam Lam vẫn không ngừng khóc nức nở ôm chặt Thi Thi, giọng nói cô nghẹn ngào khiến ai nghe xong đều cảm thấy rất xót thương cho cô.
"Chị ơi! Em mù rồi! Sau này, em sẽ không còn được nhìn thấy mọi người nữa,em cũng không được vẽ tranh nữa! "
Thi Thi đau lòng, vẫn kiên nhẫn động