Những câu nói của Lam Lam đã không ngừng đâm thẳng vào trái tim của Lục Diệp Bằng.
Anh biết cô đang sợ hãi, biết cô đang lo lắng căn bệnh của mình.Trong lòng anh vừa thương vừa giận cô.
Anh giận cô tại sao lại luôn giấu anh, tại sao cứ thích tự hành hạ bản thân mình? Anh thương cô, thương cho tình yêu của cô dành cho anh quá lớn.
Lục Diệp Bằng cúi đầu xuống nhìn cô thì thầm bên tai cô.
“Em có biết những ngày qua anh tìm em khắp nơi không? Vì em mà anh chẳng thà bỏ công ty rời xa chiếc ghế Tổng Giám Đốc chỉ vì đi tìm em thôi! Bà xã, anh nhớ em...!Nhớ đến phát điên đi được”.
Lam Lam bật khóc lớn, cô lại vùng vẫy kéo anh ra, giận dữ tiếp tục hét lớn.
" Buông tôi ra… Tên khốn như anh mà biết thương nhớ ai.
Đừng lấy sự thương hại của anh mà áp đặt lên cuộc đời của tôi nữa! "
“Lam Lam!” Lục Diệp Bằng tức giận "Em nghĩ anh là đang thương hại em sao? "
Lam Lam không sợ anh nữa.
Bây giờ cô không còn thấy ánh sáng nữa rồi! Cô không biết gương mặt anh lúc này giận dữ như thế nào? Cô cũng không còn quan tâm, trong lòng cô bây giờ chỉ còn lại sự căm ghét người đàn ông này vô cùng.
“Phải…! Anh mau cút đi, sự thương hại của anh, tôi không cần.
Người đàn ông như anh phải ở bên cạnh Dương Tiểu Vy,chăm sóc cô ta….Hai người rất xứng đôi”.
" Lam Lam!! "Lục Diệp Bằng không nhịn được kéo cô ra nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Anh không nghĩ người con gái này khi tỉnh lại càng khiến anh tức điên lên.
Lời nói của cô như một con dao chí mạng được đâm vào trái tim của anh, càng lúc càng không ngừng chảy máu.
" Sao… Anh lại muốn gì nữa? Ngày hôm nay,anh đến đây có phải muốn nhìn thấy tôi thảm hại đến như thế nào có phải không? Anh cũng thấy rồi đó, tôi bị mù,tôi có bệnh.
Bây giờ anh thỏa mãn chưa? Nhìn thấy tôi như vậy anh đã thấy trong lòng hả dạ khi đã trả thù được cho người anh yêu chưa?" Nước mắt cô vẫn liên tục chảy xuống, gương mặt đầm đìa nước mắt khiến anh nhìn vào đau đớn thấu tận tâm can.
Chỉ có anh là hiểu được trái tim mình yêu người con gái này đến nhường nào thôi!
"Anh đi đi, về với người phụ nữ của anh đi, mặc kệ tôi.
Lam Lam này có chết cũng không liên quan đến anh… Tôi và anh đã ly hôn, cho nên tôi không còn là vợ của anh nữa.
Anh mau biến đi, mau lên.
" Lam Lam không ngừng kích động quơ tay đánh liên tục vào người anh.
Lục Diệp Bằng đứng yên, mặc cho cô đánh anh cỡ nào, anh cũng không thể nào buông cô ra.
Cho đến khi một lúc sau,cuối cùng cô đã đánh mỏi mệt thì anh mới cúi đầu xuống.
Lục Diệp Bằng đưa tay vuốt nước mắt trên gương mặt của cô.
Từ từ lại thật gần cô,anh đau lòng hôn nhẹ lên những giọt nước mắt trên khóe mắt của cô.
Lam Lam lập tức tránh né.
"Không… "
Thấy cô lại phản kháng,Lục Diệp Bằng nhanh chóng di chuyển hôn mạnh xuống khóe môi của cô, anh nuốt hết những gì cô muốn nói ra.
Anh không muốn nghe cô đuổi anh đi, càng không muốn nghe cô nói sẽ rời xa anh.
Trong lòng anh chỉ ước là bây giờ có thể quay trở lại vào ngày kết hôn của anh và cô.
Lúc đó anh sẽ trước mặt mọi người nói lời yêu với cô, anh sẽ không kết hôn hợp đồng với cô.
Mà anh sẽ dùng tình yêu của mình mà giam giữ người con gái này trong lòng.
Anh sẽ không để một ai phá hoại hạnh phúc gia đình của anh.
Tình yêu của anh luôn dành cho một mình người con gái này thôi.
Lam Lam im lặng, trước mặt là một màn đen tối.
Cô biết mình vẫn còn yêu anh rất nhiều, vẫn không nở để anh đi, không muốn anh ở bên cạnh người phụ nữ khác.
Cô khao khát tình yêu của anh, cô muốn anh chỉ là của riêng cô.
Nhưng cô cũng biết,bây giờ anh đã không còn là chồng của cô nữa.
Cô cũng không có quyền giữ anh ở lại bên cạnh cô.
Lục Diệp Bằng là một người đàn ông quá hoàn hảo về mọi mặt.
Cô ở bên cạnh anh chỉ càng gây thêm nhiều phiền phức cho anh.
Cô mù… Cô mù thật rồi!
Giờ đây bầu trời sụp đổ, cô đã không còn ai bên cạnh.
Mọi thứ xung quanh đều thay đổi.
Cô đã mất con, đôi mắt của cô cũng mất đi.
Địa vị cũng không còn như xưa.Thân phận từ trước cũng đều giả mạo
Cô ly hôn, bị chính gia đình chồng sỉ nhục tìm cách đuổi đi.
Còn Dương Tiểu Vy cũng đã có con với anh.
Điều làm cô đau đớn chính là sự lừa dối của anh.
Thậm chí mọi thứ anh đã làm cho cô đều đã được anh dàn xếp, chuẩn bị đưa cô vào bẫy.
Anh không hề yêu cô.
“Lục Diệp Bằng chưa bao giờ yêu người phụ nữ như cô”.
Câu nói này của Dương Tiểu Vy như đâm thẳng vào trái tim cô từng nhát dao.
Đúng vậy! Chỉ có cô mù quáng tin vào những thứ được gọi là" Tình yêu "
Quá khứ của cô… Hiện tại, tương lai đều là một mảng màu đen tối.
Cô là ai… Là gì mà có thể chen vào cuộc sống của anh và người con gái anh yêu.
Bây giờ cô là người mang bệnh, còn là một thiên kim giả mạo… Cô không hề xứng với anh.
*****
Những ngày qua nhà họ Lục, nghe tin Dương Tiểu Vy nằm trong bệnh viện và đã xảy thai.Ngoài vợ chồng Lục Diệp Minh, Dương Tử Lan đi thăm ra thì còn có Lâm Hoa đi thăm, nhưng thái độ của bà khi đi đến đó như là trạng thái giống như ai đó ép buộc vậy.
Từ ngày Lục Diệp Bằng nói muốn kết hôn với Dương Tiểu Vy thì anh cũng không còn đến thăm cô ta lần nào nữa.
Nhiều người trong nhà khi nghe tin tức này xong ngoài bà nội và Diệp Ngôn ra thì dường như không ai phản đối về cuộc hôn nhân này.
Dương Tiểu Vy nằm ở dưới lầu cách Lam Lam hai tầng lầu.
Nên cô ta không hề hay biết Lam Lam có mặt ở đây.
Cho đến khi ngày cuối cùng khi cô ta xuất viện được Giang Thâm báo một tin quan trọng này liền tức tốc cả anh ta và cô ta liền di chuyển lên phòng của Lam Lam ngay lập tức.
Khi đứng trước cửa phòng Lam Lam, Dương Tiểu Vy nhìn qua Giang Thâm khẽ hỏi.
"Anh có chắc là phòng này không? "
Giang Thâm gật đầu.
"Phải! Em và cô ấy được đưa vào cùng lúc.
Nhưng Thi Thi là chị gái của cô ấy nên đã gạch tên của cô ấy trong sổ ghi chép, anh nghe là cô ấy cũng có thai và cũng đã xảy rồi! "
"Thật sao? " Dương Tiểu Vy kinh ngạc "Nhưng cô ta có thai khi nào, Lục Diệp Bằng hình như không biết thì phải? "
"Anh dám chắc, nếu anh ta mà biết bảo đảm sẽ không cho cô ấy bỏ đi đâu."Giang Thâm cong môi nói.
Nghe xong, Dương Tiểu Vy liền tức giận, không thèm gõ cửa bước chân đi vào.
Bên trong Lam Lam nghe tiếng mở cửa liền bật người ngồi dậy, nhanh chóng lên tiếng.
" Ai đó…? "
Dương Tiểu Vy hung hăng bước vào trong,đứng trước mặt Lam Lam, cô ta định lên tiếng chửi mắng Lam Lam.
Vì Dương Tiểu Vy nghĩ cô đã làm chết con của cô ta.
Nhưng nhìn vào ánh mắt và giọng nói của Lam Lam, cô ta có chút khó hiểu.
“Ai vậy…?Mau lên tiếng đi” Lam Lam lại lên tiếng tiếp.
Trong ánh mắt dấy lên sự lo lắng.
Dương Tiểu Vy nhìn qua Giang Thâm khẽ xì xầm.
“Anh!!! Cô ta không nhìn thấy em sao?”
Giang Thâm thật tình cũng không hề biết bệnh tình của Lam Lam.
Từ khi cô ấy nhập viện, một bác sĩ nhỏ bé như anh luôn luôn không được phép vào đây huống chi là biết về bệnh tình của Lam Lam là gì?
Nhưng hôm nay, anh gặp Lam Lam trong tình trạng này có chút sững sốt.
Giang Thâm nhíu mày nhìn Dương Tiểu Vy nhỏ giọng.
"Hình như cô ấy không nhìn được ánh sáng… "
"Sao…? " Chuyện gì đã xảy ra với Lam Lam.
Dương Tiểu Vy suy nghĩ, rồi cô từ từ đi lại quơ tay trước mặt Lam Lam lần nữa.
Lam Lam không nhìn thấy những vẫn còn cảm nhận được.Cô liền đưa tay lên chụp lấy bàn tay cô ta, giọng nói có chút bực bội vang lên.
"Là ai vậy? Mau lên tiếng đi! "
Lúc này, khi đã chắc chắn rồi thì giọng cười của Dương Tiểu Vy lập tức vang lên.
“Ha ha… Đúng là ông trời đã có mắt,trừng phạt người phụ nữ như cô”.
Lam Lam nghe giọng nói của Dương Tiểu Vy liền giựt mình nhanh chóng buông tay cô ta ra.
"Cô… Tại sao cô vào đây? " Giọng nói Lam Lam có phần run sợ, khi biết người trước mặt mình chính là người phụ nữ đã khiến cô ra nông nổi này.
“Mau cút đi… Ra khỏi phòng tôi”.
Dương Tiểu Vy đưa tay siết lấy cằm Lam Lam, giọng điệu rất tức giận.
" Mày còn nói… Chính mày đã gi3t chết con