Hôm sau, gần như thời tiết đã vào xuân nhưng vẫn còn động lại một chút hơi lạnh của mùa đông.
Vì chuyện mọi người đã giấu cho Lục Diệp Bằng vào nhà ở mà nguyên cả ngày hôm nay Lam Lam đã giận không thèm nói chuyện với một ai.
Tối đến, cô lại muốn ra ngoài một mình.Mọi người ra sức ngăn cản nhưng Lam Lam vẫn nhất quyết đi.
Cô chỉ muốn ra ngoài yên tĩnh một chút, không muốn ở nhà làm vướng bận mọi người.
Ngay cả Tiểu Sơ và An Nhiên cũng bị Lam Lam giận lay luôn.
Lam Lam ra ngoài, nhưng cô không biết là ở phía sau luôn có hai người vệ sĩ đi theo bảo vệ cho cô.
Tối hôm qua, khi cô biết là Lục Diệp Bằng, cô đã giận dữ đuổi anh đi.
Cô không biết lúc đó anh có đi hay không,nhưng cho đến khi cô nghe câu nói và tiếng đóng cửa của anh thì cô đã biết chắc anh đã rời khỏi.
“Em muốn anh đi, anh sẽ đi… Anh chỉ hi vọng em đừng kích động mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
Đừng vì một người như anh mà từ hành hạ bản thân.
Anh sẽ chờ em”
Và sau đó là tiếng đóng cửa.
Lục Diệp Bằng đã rời khỏi.
Không biết tại sao lúc đó trái tim cô lại đau đớn.
Trong lòng không ngừng muốn níu kéo anh ở lại bên cạnh cô.
Lam Lam cũng đã nghe được đám cưới của hai người họ sẽ diễn ra vào tuần sau, cô thật sự như muốn phát điên lên đi được.
Tại sao anh lại làm vậy với cô? Anh thật sự muốn cưới cô ta đến như vậy sao? Vậy thì anh còn đến đây chọc phá cô để làm gì nữa? Nếu như cô biết, sau khi yêu anh cô sẽ đau khổ đến như vậy thì có chết cô cũng không đâm đầu vào yêu anh để làm gì.
Hôm qua anh đã hỏi là cô đã yêu Hoắc Thiếu Tiên rồi sao?
Lúc đó cô thật sự rất muốn nói là có.
Nhưng cô không thể nào nói ra được,khi một người đàn ông như anh đã gi3t chết trái tim của cô rồi …Thì Hoắc Thiếu Tiên làm sao anh ấy có thể len lỏi vào trái tim được.
Người cô yêu là tên Lục Diệp Bằng.
Và cô nghĩ cả đời này khó có ai có thể khiến trái tim cô mở lòng lại được nữa.
Trước khi phát hiện là anh cô đã lầm tưởng mình đã yêu Hoắc Thiếu Tiên thật.Nhưng thật sự không thể ngờ người cô yêu vẫn là tên khốn như anh.
Không biết cô nên vui hay nên buồn nữa.
Lam Lam cầm lấy cây gậy cứ đi mãi mãi mà không biết mình đang đi đâu.
Trời cũng đã tối nhưng cô vẫn không biết mục đích cô ra ngoài là để làm gì?
Tìm kiếm anh sao?
Chẳng phải hôm qua cô đã đuổi anh đi rồi sao? Cô còn đi tìm anh để làm gì?
"Rầm… "
Bỗng nhiên tiếng sấm chớp đột ngột vang lên, rất nhanh chóng ông trời liền đổ cơn mưa xuống.
Lam Lam không hoảng sợ, trong lòng cô giờ đây chỉ còn lại sự căm phẫn dành cho người đàn ông đó.
Hai tên vệ sĩ phía sau thấy vậy liền lo lắng bước tới.
Nhưng chỉ sau mấy bước hai người đã thấy một khung cảnh đầy lãng mạng trước mặt.
Lam Lam cứ đi mãi, cô mặc kệ trời mưa.
Cô vẫn đi như không hề có chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi cây gậy chỉ đường của cô chạm vào một người nào đó.
Lam Lam hoảng hốt liền cúi đầu nói.
"Tôi xin lỗi! "
Nói rồi cô lách cây gậy sang bên khác liền đi tiếp.
Nhưng người đó đã chặn đường cô,liền kéo cô lại.
Bây giờ Lam Lam mới thất sự hoảng sợ.
Bờ môi run rẩy.
"Ai vậy? Buông tôi ra…Tôi đang bị mù nên không có cố tình đụng trúng…”
" Em còn biết mình đang bị mù sao? "
Tiếng nói đột ngột vang lên, người này lại là người mà cô từ nãy giờ luôn nghĩ đến trong lòng.
Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng tức giận, nổi nóng quát thẳng vào mặt cô
"Giờ này trời mưa em còn muốn đi đâu? Bộ muốn chết ngoài đường luôn sao? "
Hôm qua cô đuổi anh đi, nhưng anh có khi nào rời khỏi cô đâu.
Thấy cô giận không thèm nói chuyện với ai, anh lo lắng biết chừng nào.
Rồi cô nói muốn ra đường, anh liền đi theo.
Thấy trời mưa, anh sợ cô cảm lạnh, sợ cô sẽ bị bệnh.
Nên anh vội vàng đi đến trước mặt của cô, nhưng người con gái này lại cứng đầu liên tục đi trong mưa với vận tốc rất nhanh.
Nếu anh không đi đến chặn ngang đường cô lại thì có khi nào cô sẽ đi thẳng ra ngoài lộ rồi bị xe tông luôn không?
Lam Lam nghe tiếng anh, cô như phát điên đẩy anh ra.
Sự uất ức bỗng chốc quay lại.
"Cút… Anh mau đi đi, tôi chết làm gì cũng không liên quan đến anh! "
"Không liên quan sao? " Lục Diệp Bằng trên tay đang cầm cây dù, anh nghe cô nói xong liền quăng xuống đất.
Lục Diệp Bằng tiến lên vài bước bóp chặt hai bả vai của cô lắc thật mạnh.
"Lam Lam! Không lẽ em không thấy từ trước đến giờ anh đối xử với em như thế nào sao? Em tưởng anh không có tình cảm với em mà lại đi bày đủ trò chỉ vì muốn thấy nụ cười của em, muốn thấy em được vui hay sao?? Em nghĩ anh là loại người chỉ vì đạt mục đích mà lấy em sao…? Em nói đi? "
Lam Lam liều mạng vùng vẫy dưới cánh tay của anh.Cảm giác đau đớn những ngày qua đều tồn tại vào lúc này.
"Tôi đã nói rồi! Chúng ta đã ly hôn.
Vợ anh bây giờ là Dương Tiểu Vy không phải là tôi… Không lẽ bây giờ anh đến đây để giải thích cho tôi nghe.
Anh làm rất nhiều chuyện là vì tôi… Anh yêu tôi sao? "
"Phải…! " Lục Diệp Bằng không do dự, anh lập tức thừa nhận
“Anh yêu em, yêu rất nhiều.
Yêu em đến phát điên lên.
Ngày nào anh cũng yêu em,từng giây từng phút anh đều yêu em.Thậm chí anh còn yêu em hơn cả mạng sống của anh… Anh yêu em nhiều lắm! Lam Lam! Anh rất rất yêu em”.
Anh yêu cô, muốn ở bên cạnh cô.
Anh muốn được nhìn thấy sự vui vẻ của cô.
Cùng cô và con gái sống với nhau suốt đời.
Anh muốn bù đắp những lỗi lầm mà anh đã gây ra cho cô.
Lam Lam sững sốt, cô như bị ai đó làm cho cứng người.
Hơi thở không thể thở nổi.
Những giọt nước mắt lúc này đã ngưng lại.
Nhưng những hạt mưa thì càng lúc càng rơi nhiều xuống.
Lục Diệp Bằng đang nói gì vậy?
Anh nói anh yêu cô sao?
Không thể nào… Có lẽ cô đã nghe lầm.
Nhìn vào dáng vẻ của cô, Lục Diệp Bằng biết cô vẫn chưa nghe rõ.
Anh đưa tay kéo mạnh cô vào lòng của anh.
Cơn mưa càng ngày càng lớn trút lên cả hai người.
Anh cúi xuống thủ thỉ bên tai cô một lần nữa.
"Em không nghe lầm đâu.
Anh yêu em.
Người con gái duy nhất mà anh dành chọn trái tim của mình chính là em đó! Anh rất yêu em! "
Dứt lời, anh đã hết sức kiềm chế liền cúi đầu xuống hôn lên cánh môi đang thấm nhiều nước mưa lẫn cả nước mắt của cô.
Một nụ hôn mang thep nhiều sự quyến luyến đầy thâm tình của anh dành cho cô.Vào giờ phút này, anh chỉ không nở buông tay người con gái này ra.
Lam Lam nhắm mắt lại, cô mệt mỏi.
Dù không tin nhưng cô lại không muốn buông anh ra.
Đây có lẽ là một nụ hôn mà cô ao ước từ rất lâu.
Cô hiểu, cô rất yêu anh.
Người đàn ông như anh, cô luôn muốn hi sinh để được ở bên cạnh anh.
Trái tim của cô luôn hướng về anh.
Tình yêu của cô mãi mãi sẽ không thay đổi.
Đây cũng có lẽ là một nụ hôn dưới mưa đầy lãng mạng của hai người.
Một