Cả Lam Lam và Lục Diệp Bằng buông nhau ra đầy một cách miễn cưỡng,sau đó hai người đều lượm quần áo dưới sàn lên mặc lại.
Lam Lam trong có vẻ rất sốt sắng,nét mặt tràn đầy lo lắng.
Thì Lục Diệp Bằng hoàn toàn ngược lại,anh rất thông thả.
Dường như anh muốn mẹ của cô biết anh và cô đang làm gì với nhau trong này vậy.
Hơi thở Lam Lam có chút khó nhọc, trái tim không ngừng đập rất nhanh.
Sự căng thẳng đã hiện lên trên gương mặt của cô.
Cuối cùng khi cô mặc xong chiếc váy thì cô bắt đầu đi từng bước ra cửa.
Vậy mà cô chỉ mới vừa nắm tay cửa chưa được bao lâu thì người đàn ông ở đằng sau đã nhanh tay kéo cô lại ép vào một góc.
Lúc này cô mới chợt nhận ra anh vẫn chưa hề mặc quần áo xong,anh chỉ mới mặc xong một chiếc quần, phía trên còn để lộ ra một cơ thể mà ai ai cũng khao khát chạm vào người của anh.
“Anh…Anh lại làm gì vậy? Mặc áo vào đi!”
Trái tim cô như ngừng đập.
Đừng nói anh để như vậy mà đi ra ngoài cho mẹ cô thấy anh và cô…
Lục Diệp Bằng nhìn cô đầy gian xảo,anh không nói năng gì hết liền rút đầu xuong chui vào hõm cổ của cô.
Ở đó anh tìm cách hôn lên rất mạnh bạo ngay cổ và xương quai xanh của cô khiến chỗ đó không ngừng hiện lên rất nhiều dấu hôn vừa đỏ vừa tím,anh vẫn không dừng lại ở đó mà tiếp tục hôn dài xuống ngực.
Ngay ở giữa khe ngực của cô anh dùng răng để cắn nhẹ.
Lam Lam liền la lên vì đau nhưng cô không hề để ý đến ánh mắt của anh đang giở trò với cô.
Hôn xong,Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt dịu dàng, khẽ khàng hỏi.
“Em có đem son theo không?”
Lam Lam nhíu mày.
“Sao cơ…?”
"Cho anh mượn cây son của em đi!”
Anh càng nói cô càng không hiểu.
Đàn ông lấy son phụ nữ để làm gì?
Thấy cô cứ chậm chạp nhìn anh.
Lục Diệp Bằng liền liếc xuống chiếc túi của cô đang đeo,anh nhanh chóng chụp lấy rồi tìm lấy cây son của cô.
Lục Diệp Bằng cầm chắc cây son trong tay, rồi vịnh lấy gương mặt của cô.
“Gương mặt em nhợt nhạt quá,em mà đi ra với bộ dạng như thế này.
Mẹ không cần hỏi,bà cũng biết chúng ta đã làm gì trong đây rồi! Thôi thì để anh đánh son lại cho em”.
Lam Lam chưa kịp phản ứng thì Lục Diệp Bằng đã cầm cây son của cô trực tiếp đi theo viền đường môi vẽ lên cho cô.
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đỏ, nên cô dùng loại sơn là màu đỏ cherry rất nổi bật.
Lam Lam không hề dám nhúc nhích cho đến khi anh thoa son môi cho cô xong.
“Xong rồi thì anh mau mặc áo vào đi”.
Lam Lam lại hối thúc.
Lục Diệp Bằng nhìn cô cười khẽ.
“Chưa xong đâu bà xã!”
Dứt lời anh cúi đầu xuống hôn chặt đôi môi của cô.
Ý muốn của anh quá rõ ràng rồi còn gì…Anh là muốn trên môi của mình phải dính vết son trên môi của cô.
Chưa dừng lại ở đó,sau khi hôn môi của cô xong.
Lục Diệp Bằng đứng thẳng người dậy.
Anh đưa tay kéo đầu,úp mặt cô vào trong ngực của anh.
Vì Lam Lam khi không đi giày cao gót chỉ cao ngang ngửa ngực của anh.
Cứ như thế,ngay ngực của anh cũng dính luôn vết son trên môi của cô.
Một nụ cười đểu cáng được hiện lên trên khoé môi của anh.
Lam Lam lại không hoài nghi gì hết,cô đưa tay đẩy mạnh cơ thể anh về phía giường.
Rồi nhanh chóng mở cửa.
Khi bước ra ngoài rồi, cô mới thật sự giựt mình choáng ngợp.
Cô chỉ tưởng có một mình mẹ của mình thôi,ai mà ngờ lại có rất nhiều người ở đây đến vậy.
Không những tất cả người trong gia đình của cô, còn cả bà nội và ba chồng trước đó của cô nữa.
Ngay cả Diệp Ngôn và A Mẫn cũng đang có mặt ở đây.
Cô chợt ngẫm nghĩ họ định xem xiếc hay sao mà tập trung ở đây nhiều thế!
Bà Tần nhìn từ trên xuống dưới người của Lam Lam.
Ánh mặt đã hoàn toàn giận dữ.
“Lam Lam! Từ nãy giờ con ở trong đó với ai,con làm gì trong đó?”
Hạo Thiên nhìn vào số phòng đưa tay đỡ lấy trán.
Phòng này anh đưa cho Lục Diệp Bằng thì ngoài anh ta ra thì còn ai nữa.
Lam Lam không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Cô chỉ thầm cầu nguyện anh sẽ không đi ra vào lúc này.
"Bà xã!"Vừa mới nhắc thì bên trong Lục Diệp Bằng đã lên tiếng.
Lam Lam thầm chửi trong lòng: “Sau này chắc cái tên đó chết linh lắm!”
Tất cả mọi người đều không mấy là bất ngờ khi nghe tiếng nói của anh.
Vì họ cũng đã đoán ra được hai người đang ở chung với nhau.
Bà Tần đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Lúc này ánh mắt của bà chuyển hướng sang nhìn xuống cổ của Lam Lam đang có rất nhiều dấu hôn.
Bà cũng dần đã hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra bên trong rồi.
Nét mặt của bà đã trở nên hoàn toàn phẫn nộ.
Bà muốn xé xác cái tên Lục Diệp Bằng ra vào lúc này.
Lúc này Lục Diệp Bằng đã đi ra ngoài.
Anh nhìn mọi người liền bật cười.
“Wow… Ở đây đông vui thế! Bộ đang xem phim à!”
"Lục Diệp Bằng…!"Bà Tần giận dữ hét lớn tên của anh.
Lục Diệp Bằng tỏ vẻ như mình là chàng rể lễ phép liền cúi đầu chào bà.
“Con chào mẹ ạ!”
Lúc bấy giờ, mọi người mới thấy anh đi ra mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng lại không cài nút.
Trên môi và thậm chí trên ngực của anh đều lưu lại vết son của Lam Lam.
Có thể đoán được hai người vừa xảy ra một trận chiến gì bên trong rồi!
Nói xong,Lục Diệp Bằng lấy chiếc áo vest mà anh đang cầm trên tay liền khoát lên người Lam Lam, rồi nhẹ nhàng công kích cô cũng như người mẹ đanh đứng bên cạnh cô.
“Em khoát áo của anh vào đi, nếu lỡ để có người nào đó thấy những dấu hôn mà anh đang đánh dấu ở trên người của em thì người ta lại nói anh ức hiếp vợ của mình nữa…!”
Lam Lam trợn mắt lên nhìn anh hoàn toàn kinh hãi.
Trời ơi! Cái tên này bộ muốn giết chết cô luôn sao vậy!
Có mọi người ở đây,tại sao anh không biết mắc cỡ mà nói ra những lời như vậy?
Sau này cô còn dám nhìn mặt ai nữa!
Thật là xấu hổ quá đi!
Bây giờ có cái lỗ nào đó,cô chắc chắn sẽ chui vào ngay.
Lục Diệp Bằng thích thú buông thêm ra một câu.
"Anh vui lắm! Đã lâu rồi chúng ta mới được ở bên cạnh nhau.
"Nói xong anh cố ý rướn người lại nói vào tai của cô, nhưng cũng đủ để mẹ cô nghe thấy "Em tuyệt vời lắm bà xã!”
Lam Lam hoàn toàn chết lặng,miệng câm như hến,nuốt nước miếng xuống,cô không biết phải phản ứng như thế nào với cái tên này nữa.
Cô cảm nhận một luồn ám khí rất nặng đè lên đầu của cô.
Bà Tần nỗi lên cơn thịnh nộ trong lòng mình lên,hai tay siết chặt đầy giận dữ.
Bà lập tức nhìn qua chồng của mình hét lên.
“Ông còn đứng đó,mau đặt vé máy bay đưa Lam Lam về Mỹ mau lên, tôi không muốn cho con gái của tôi phải dây dưa với hạng người này nữa…”
Dứt lời bà nhìn qua Lam Lam liền kéo tay cô.
“Đi về mau… Kể từ bây giờ mẹ cấm con không được quay trở về nước.
Ở bên đó luôn cho mẹ”.
Rồi bà kéo tay cô đi về.
Nét mặt của Lục Diệp Bằng lúc này đã thay đổi,trở nên tràn đầy giá lạnh.
Anh nhìn sau lưng của Lam Lam lạnh lùng lên tiếng.
"Em thử rời khỏi anh một lần nữa thử coi…! Xem anh sẽ làm gì em?”
Lam Lam giựt mình, cô ghét thái độ anh vào lúc này.
Anh lại giở trò tính cách cường bạo để ép chế cô có đúng không?
Bước chân cô khựng lại lập tức xoay người nhìn anh.
Giọng điệu đầy lạnh lẽo.
“Anh là đang hâm dọa tôi sao?”
Lục Diệp Bằng bật cười, đưa lưng dựa