Lam Lam vừa trở về nhà sau bao nhiêu thời gian xa cách nhưng vẫn không làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Vừa vào nhà cô đã bị mẹ của mình hỏi cung xem cô như một tên tội phạm.
"Nói mau…Con và Lục Diệp Bằng đã làm gì trong phòng…? Còn nữa……” Bà liếc mắt nhìn đến chỗ ửng đỏ trên cổ của cô thì nhịn không được liền đưa tay lên đánh vào người cô mấy cái.
Vừa đánh vừa chửi.
“Mẹ đã nói không qua lại với cái tên đó rồi mà! Tại sao con không nghe?”
Lam Lam vừa đau vừa mệt mỏi cả người,nên cô chỉ biết đứng yên cho bà đánh.
Cô đã lớn rồi không muốn phải chạy trốn như mấy năm trước nữa.
Lúc này ông nội từ trên phòng đi xuống, thấy vậy ông liền bước tới khuyên can.
Ngữ khi không vui lập tức quát thẳng vào mặt con dâu của mình.
“Cô đang làm gì vậy? Tại sao lại đánh cháu gái của tôi?”
Bà Tần tức giận nhìn về ba chồng ấm ức trả lời.
“Ba có biết cháu gái của ba lại qua lại với cái tên đó nữa không?”
Ông nội nghe xong nhìn qua Lam Lam, ông hiểu con dâu của ông đang nhắc đến ai, ông cất giọng trầm trầm hỏi cô.
“Thật vậy không cháu?”
Hơi thở Lam Lam trở nên dồn dập,sau cùng cô không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.
Bà Tần nghiến răng chợt hỏi.
“Có phải con quay về là vì Lục Diệp Bằng không?Con muốn quay lại với cậu ta có đúng không?”
Lam Lam không hề trốn tránh,liền gật đầu trả lời.
“Phải…Con quay về để làm tròn bổn phận làm vợ của anh ấy”.
"Con đã hứa gì với mẹ,con quên rồi sao?"Bà Tần tức giận không thể hiểu nổi con gái của mình tại sao lại cứng đầu đến như vậy.
Nét mặt Lam Lam trở nên lạnh lùng,ánh mắt cũng sắc bén nhìn thẳng mẹ của mình,rồi nhanh chóng đáp.
"Hứa gì? Con quên rồi!"Cô bắt đầu giở trò lật mặt.
Lam Lam cũng thừa sức hiểu mẹ mình sẽ lấy những lời nói của cô lúc trước ra uy hiếp.
Nhưng cô giờ đây đã quá mệt mỏi rồi.
Ai ai cũng muốn chèn ép cô,uy hiếp cô.
Hết mẹ rồi bây giờ đến người đàn ông đó lấy đoạn phim ra hâm doạ cô.
Nếu như vậy thì cô chỉ còn cách trở mặt với mẹ mình thôi!
Mẹ ơi! Con đi xin lỗi… Tại cái tên chết tiệt đó thôi! Con không muốn làm cho mẹ thất vọng đâu.
Lam Lam cảm thấy áy náy trong lòng với mẹ của mình rất nhiều.
Bà Tần trợn hai mắt lên định đánh cô thêm vài cái thì ngay lúc này người mọi người cũng đã về tới nhà.
Lam Lam trong lòng thầm vui mừng, có người lại giải vây cho cô nữa rồi!
Bước vào nhà chỉ có Tần Văn Hạo và Tiểu Ni cùng với con trai của cô là Tần Thiên Dật.
Còn Hạo Thiên và Tiểu Sơ đã ngủ ở khách sạn để sáng mai còn đi hưởng tuần trăng mật nữa.
Tần Văn Hạo bước vào nhà liền trừng mắt với Lam Lam, ông đẩy va li của cô đến trước mặt của cô.
Lam Lam kinh ngạc nhìn vào chiếc va li.
Đương nhiên cô nhận ra đây là đồ của cô mà.
Nhưng tại sao mấy người khách sạn đó lại biết mà đưa cho ba của cô nhanh đến như vậy?
"Ba thanh toán giúp con sao?"Lam Lam dè dặt hỏi.
Tần Văn Hạo thở một hơi thật dài, đưa tay lên day hai bên thái dương.
“Con làm cho ba phải nhức đầu nguyên ngày hôm nay rồi con có biết không?Ba có muốn thanh toán thì có yên với chồng con đâu.
Là Diệp Bằng trả đó”
Lam Lam nghe xong,nở một nụ cười thật tươi.
Phải như vậy chứ,anh mà không trả cô sẽ tính xổ với anh.
Sau đó cô liền xách va li định đi lên phòng thì lại bị mẹ cô ngăn lại.
Bà nhíu mày không hiểu chuyện gì liền lên tiếng nhìn qua chồng của mình hỏi.
“Mấy người nói gì…Ai trả tiền cho ai?”
“Thì là…”
“Ba ơi! Ba mệt rồi lên phòng nghỉ đi ba”
Tần Văn Hạo định trả lời thì lại bị Lam Lam cắt ngang.
Thế là ông liền hiểu ý của cô ngay.
Để cho vợ ông mà biết chuyện này thế nào cũng ầm ĩ lên cho mà xem.
Lam Lam không nói gì nữa, cô chỉ mỉm cười nháy mắt với ba rồi sau đó lại đi lên lầu.
Khi đến giữa cầu thang cô chợt suy nghĩ gì đó liền quay người nhìn mẹ của mình cố ý nói.
"Mẹ ơi! Mẹ cũng biết chuyện lúc nãy con và anh ấy đã làm gì với nhau trong phòng rồi đó… Nếu lỡ con mang thai lần nữa thì mẹ yêu của cô cũng phải chấp nhận anh ấy là chồng là cha của con,con thôi!”
Bà Tần nghe xong trợn mắt đầy kinh hãi, miệng lưỡi của cô con gái của bà càng ngày càng lợi hại.
Muốn chơi chiêu với bà đây này.
“Thử xem… Con thử làm cho mẹ xem, mẹ lột da cả con và tên khốn đó luôn”.
Nhịn không được bà lại muốn cho Lam Lam một trận liền sải bước chân đi lên, vậy mà Lam Lam đã ba chân bốn cẳng chạy lên trên phòng ngay khi câu nói của bà vừa nói xong.
Tần Văn Hạo và tất cả mọi người chỉ biết thở dài.
Lam Lam mà về đây rồi, thế nào cũng có nhiều chuyện xảy ra trong nhà cho mà xem.
*****
Hôm nay Lục Diệp Bằng đi về nhà với tâm trạng rất vui vẻ, từ ngày mai anh sẽ cho người trang trí lại căn biệt thự này.
Anh phải chuẩn bị mọi thứ để có thể rước vợ và con gái về đây sống cùng với anh.
Cứ nghĩ Lam Lam đã trở về anh không tài ngủ được.
Lục Diệp Bằng nằm trên giường mà cứ nhớ về khung cảnh ngày hôm nay khi cô xuất hiện còn chụp lấy hoa cưới, trong lòng anh dâng tràn rất nhiều cảm xúc.
Có lẽ anh phải cho cô một buổi hôn lễ đầy ý nghĩa mà trước đây anh chưa từng làm cho cô.
Anh vẫn còn nhớ lúc đó khi đám cưới,anh đều để cô tự một mình đi thử váy cưới, tự một mình chọn nhẫn cưới cho anh và cô… Thậm chí ngay cả ảnh cưới của hai người,anh cũng không làm tròn bổn phận trách nhiệm cùng cô đi chụp một bộ ảnh cưới thật sự ý nghĩa.
Chắc chắn khi đó Lam Lam đã tuổi thân rất nhiều, không biết khi đó cô đã đau lòng đến cỡ nào khi anh không quan tâm cô.
Nhưng bây gìờ sẽ khác.
Anh sẽ không để cô chịu đựng những tổn thương đó một lần nào nữa.
Anh sẽ bù đắp lại cho cô những gì trước đây mà anh chưa làm được.
Đó là anh nợ cô.
Cuộc đời sau này của anh sẽ tình nguyện yêu thương cô,cưng chiều cô đến suốt cuộc đời này.
Trong đầu anh lúc này lại nhớ cô nữa rồi! Không biết về nhà mẹ của cô có làm gì cô nữa không?
Nghĩ đến trong lòng anh thật sự rất khó chịu.
Anh không biết bà ấy đã dùng cái gì để uy hiếp cô nữa, tại sao trải qua biết bao nhiêu chuyện bà vẫn còn muốn chia rẽ cô và anh.
Rốt cuộc giữa Lam Lam và mẹ cô ấy đang có bí mật gì?
Nhưng…Cho dù có như thế nào, có xảy ra chuyện gì? Cô mãi mãi vẫn thuộc về anh, cô vẫn là người vợ người mẹ của con gái anh.
Nhớ lại khoảnh khắc khi anh và cô ở bên cạnh nhau gần hai ngày qua,anh bỗng bật cười.
Lúc sáng anh vẫn còn chưa tin là tối hôm qua anh và cô đã xảy ra chuyện đó với nhau sau một thời xa cách.
Cho đến khi anh mở điện thoại mình lên xem thì một cảnh tượng khủng khiếp bên trong đã xuất hiện.
Chiếc điện thoại của anh đã quay lại cảnh quan hệ của hai người,thậm chí gương mặt cả hai đều được thấy rõ hết.
Cho dù Lam Lam có muốn chối bỏ cũng không bao giờ được.
Mặc dù điện thoại anh cũng là chiếc máy công nghệ hiện đại, nhưng nó chỉ quay được đến hai tiếng đồng hồ nhưng với thời gian ít ỏi đó cũng đủ để anh thấy được sự thỏa mãn của hai người luôn hiện trên gương mặt.
Không biết là do cô cố ý hay do anh không thể kiềm chế chính mình mà đã nuốt chửng cô.
Nhưng điều đó đã làm cho anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Vậy mới cho thấy hôm qua thật sự anh và cô đã trải qua chuyện đó.
Sau hai năm, cô vẫn xinh đẹp,cơ thể thậm chí còn quyến rũ hơn lúc trước rất nhiều.
Anh chỉ hận khi nãy không lôi cô về đây luôn.
Anh không biết bây giờ cô đang làm gì nữa? Đã ngủ chưa?
Lúc nãy gấp quá anh chưa kịp lấy điện thoại của cô lưu số cô lại.
Để bây giờ anh không biết phải liên lạc cô bằng cách nào nữa.
Lúc này bỗng nhiên trong đầu anh chợt nhớ ra một thứ.
Lục Diệp Bằng vội vàng từ trên giường bước xuống đi lấy chiếc laptop liền mở ra, khẽ nói.
“Đã trải qua hai năm, có lẽ máy quay đó vẫn còn ở trong phòng của cô ấy” Anh thầm cầu nguyện trong lòng chiếc máy quay lén mà anh đã để lúc trước ở trong phòng của cô vẫn còn ở đó mà chưa hề có ai phát hiện.
Cuối cùng,sau