Tại nhà Họ Tần.
Lam Lam về nước đã được một tuần và cô cũng không hề có động tĩnh là sẽ quay trở về bên Mỹ.
Hơn hai năm qua cô ở bên đó ngoài việc dưỡng bệnh ra thì cô còn đi học thêm trao dồi kiến thức về hội hoạ của mình.
Bây giờ có thể nói ở trong giới Hội Mỹ Thuật không một ai là không biết về cô.
Họ từng muốn hợp tác với cô để định hướng phát triển tốt hơn ở nước ngoài.
Nhưng Lam Lam luôn một mực từ chối, vì cô thích tự do hơn với lại cô đã dự định về nước chứ không hề có ý muốn ở lại bên đó luôn,nên đương nhiên cô đều từ chối mọi lời mời.
Vì hai năm qua cô chỉ lo học ít khi đi làm, những bức tranh cô vẽ chỉ bán ra với mục đích là làm từ thiện nên bây giờ cô về đây,ý muốn mở phòng tranh cho riêng mình cũng cần một số tiền khá là lớn.
Ba mẹ cô thì khỏi nói.
Mẹ cô đã muốn cô về bên đó, làm sao bà có thể cho cô mượn tiền để mở phòng tranh được.
Lam Lam bây giờ lại ghét phải đi làm, dưới sự quản lý của người khác cô không thể nào có một cái đầu sáng tạo được.
Cùng lắm cô đem cầm cố vài món trang sức mà trước đó cô đã sở hữu từ vụ đám cưới hợp đồng với cái tên Lục Diệp Bằng đó.
Lục Diệp Bằng…
Một cái tên đã khiến cô quay về đây, không biết anh ta trong lòng đang toan tính chuyện gì nữa? Từ khi đám cưới hôm trước diễn ra đến giờ,anh không hề điện thoại cho cô một cuộc nữa là sao?
Lại đi chơi với người phụ nữ đó nữa chứ gì?
Đúng là một tên chồng xấu xa.
Lam Lam mặt mày khó coi xuống dưới nhà với một tâm trạng rất bực bội khi ngồi vào bàn ăn.
Bà Tần lại không quan tâm, bà vừa nhìn chén cơm vừa lên tiếng yêu cầu.
"Mọi chuyện xong rồi! Tuần sau con quay trở về bên Mỹ đi!”
Lam Lam giựt mình ngẩng đầu lên, nhìn bà chợt hỏi.
“Mẹ nói con sao?”
Bà Tần không ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng thái độ của bà thì không ai là không biết bà đang nói chuyện với Lam Lam.
“Nhà này có mình cô là ở Mỹ thôi đấy! Không nói với cô thì nói với ai”.
Lam Lam thay đổi nét mặt,ánh mắt xao động nhìn bà,ngữ điệu không mấy vui vẻ.
“Không…Con sẽ không về bên đó.
Con đã có những dự định riêng của mình”.
“Cạch…”
Bà Tần nghe cô nói xong, liền bỏ đũa xuống bàn một cái thật mạnh.
Bà ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Dự định gì? Dự định là trở về với cái tên đó nữa sao?”
Nghe vậy,Lam Lam thở dài khẽ lắc đầu.
“Con còn dự định riêng nữa,con muốn mở phòng tranh… Phát triển theo ước mơ của con”.
“Sao… Cái gì?”
Tất cả mọi người khi nghe xong đều ngạc nhiên đồng thanh lên tiếng.
Tiểu Ni kế bên cũng bỏ chén đũa xuống nghiên đầu qua nhìn Lam Lam khẽ hỏi.
“Phòng tranh sao?”
"Vâng…!Con đã chuẩn bị hết rồi,con sẽ mở một phòng triễn lãm tranh,chuyên phát vẽ bản thiết kế….
”Lam Lam gật đầu mạnh dạn trả lời.
Bà Tần liền phản đối.
"Không mở gì hết!Con phải về bên đó cho mẹ ngay lập tức ".
Bà Tần càng nói,Lam Lam càng cảm thấy quá đáng.
Sự tức giận khiến cô bỏ chén đũa xuống lập tức đứng lên, nhìn mọi người với một ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
“Mọi người yên tâm,con sẽ không làm phiền mọi người nhiều đâu.
Sau khi con ổn định,con sẽ cùng với An Nhiên rời khỏi căn nhà này.
”
Dứt lời cô liền rời khỏi phòng ăn.
Mẹ cô liền giận dữ ở phía sau liền lên tiếng công kích con gái của mình.
“Để rồi xem,con có đủ khả năng để mở một phòng tranh như con đã nói không?”
Bước chân Lam Lam liền khựng lại.
Cô quay đầu lại nhìn mẹ của mình với ánh mắt không hiểu.
Bà Tần cong môi lên cười.
"Con cũng biết nơi đây là thành phố, thuê một chỗ không phải là chuyện nhỏ.
Con cần một số tiền khá lớn,con còn phải nuôi An Nhiên nữa!"Bà ngập ngừng rồi nói thêm một câu “Nói trước,mẹ sẽ không cho con bất kỳ một đồng nào để làm những chuyện vô bổ đó!”
Bà biết hai năm qua cô con gái của bà làm gì mà có tiền để mở một văn phòng.
Bà cũng đã có nghe Quản Gia Kim nói qua.
Vì để có thể trở về đây,Lam Lam đã mượn ông ấy một số tiền, vậy tiền ở đâu mà con gái của bà có thể thực hiện ước mơ của mình đây.
“Con mau nhanh nhanh trả tiền cho quản gia Kim…Đừng để mẹ phải thay con làm chuyện này!”
Lam Lam biết ngay mà, chuyện của cô Quản Gia Kim đó đều đã kể hết cho mẹ cô nghe rồi!
Bà Tần lại suy nghĩ gì đó, rồi lại nhìn Lam Lam chiếu tướng cô.
“Đừng nói với mẹ là con nhờ tên Lục Diệp Bằng đó mở phòng tranh cho con…” Bà khẽ thở dài “Lam Lam à! Nên buông tha cho người ta đi, bây giờ người ta đã có bạn gái con còn bám theo để làm gì?”
Nét mặt của Lam Lam tức giận đến nỗi hai bên lỗ tai đều đỏ ửng lên.
Cô không ngờ mẹ cô lại nói những lời đó với cô như vậy.
Một giây sau,Lam Lam xoay người đi lên lầu lấy những dụng cụ vẽ của mình đi ra ngoài mà không thèm nói với ai một tiếng nào.
Ông nội đã thay đổi nét mặt, ông nhìn qua Bà Tần liền khiển trách.
“Tại sao con lại công kích cháu gái của ba? Nếu Lam Lam muốn vậy thì cứ mở cho con bé đi!”
"Ba! Con là muốn Lam Lam hãy từ bỏ Lục Diệp Bằng mà trở về bên đó!"Bà Tần thở dài vội giải thích.
Tần Văn Hạo nghe vậy thì vội lắc đầu.
"Bà nghĩ Diệp Bằng sẽ để yên cho bà làm điều đó nữa sao? Tôi nghĩ nếu việc này tới tai của Diệp Bằng, không chừng nó chính là người mở phòng tranh cho Lam Lam mà không cần nhờ đến chúng ta nữa!”
"Ai cho phép cậu ta làm như vậy?"Bà Tần nhíu mày.
Tần Văn Hạo khẽ cười.
“Suốt hai năm qua bà đã tiêm nhiễm vào đầu Lam Lam những điều xấu xa mà bà dựng lên để nói xấu Lục Diệp Bằng truớc mặt của Lam Lam… Rồi thì sao, bà không thấy con gái của mình luôn bỏ ngoài tai sao? Con bé cũng về đây lại dính với Lục Diệp Bằng tiếp tục nữa đấy?”
“Ông mà biết cái gì?”
"Tôi không biết… Nhưng có lẽ bà đã hiểu rõ là hai đứa đó không thể tách rời nhau ra.
Chỉ là bà đang tự lừa dối bản thân không chịu chấp nhận sự thật mà thôi!"Tần Văn Hạo nói xong câu đó, ông cũng đứng lên rời khỏi bàn ăn cơm.
Thấy vậy Tiểu Ni cũng cất bước nhanh đi lên lầu.
Vừa vào phòng cô liền điện thoại cho một người.
“Lam Lam vừa mới ra ngoài, có lẽ con bé sẽ ra ngoài để vẽ tranh.
Con mau đuổi theo Lam Lam mau lên”
Dứt lời, cô cúp máy nói thầm trong bụng.
“Cô chỉ giúp hai đứa đến đây thôi! Còn chuyện sau này hai đứa phải tự nắm bắt lấy”.
*******
Lam Lam vừa đi vừa tức tưởi ấm ức chửi lẫm bẩm trong miệng.
“Tại sao ai cũng đối xử với mình như vậy? Đã trải qua bao nhiêu chuyện mẹ vẫn không hề thay đổi, mẹ cũng giống như anh lúc nào cũng ức hiếp mình, bắt mình phải làm những việc mà hai người đó sắp xếp.
Mình cũng có quyền được tự do chứ!”
Ting…Ting…
Lam Lam đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng còi xe đã làm cho cô phải giựt bắn mình lên.
Ngay sau đó là một chiếc xế hộp được đậu ngay bên cạnh cô.
Lam Lam cau mày nhìn chiếc xe.
Nhìn là biết người bên trong chiếc xe là dạng người có tiền có địa vị nên mới sử dụng một chiếc xe cao cấp mắc tiền như vậy.
Mà hình như chiếc xe này là thương hiệu Rolls Royce mà… Người sử dụng loại xe này,không lẽ là…
Cánh cửa sổ xe liền mở ra, gương mặt của người đàn ông liền xuất hiện.
Biết ngay mà… Người yêu thích dòng loại xe này không ai khác chính là người chồng ác ma của cô chứ đâu.
Nhưng chiếc xe này khác với chiếc xe lúc trước rất nhiều.
Chắc