Đúng như lời Tần Văn Hạo nói,Lục Diệp Bằng chính xác có đi dự lễ khai trương và anh cũng đã đi nước ngoài rồi.
Nhưng lần này anh có dẫn theo một người phụ nữ đi cùng.
Trong một căn phòng tối,Lam Lam đã bị chìm sâu vào một giấc ngủ rất dài,khi cô tỉnh lại thì đã vào buổi tối của ngày hôm sau.
Cô không biết mình bị làm sao nữa.
Tại sao cô có thể chìm vào một giấc ngủ dài như thế chứ?
Cô tỉnh dậy với cái đầu khá nặng nề,dường như cô đã bị ai đó đánh thuốc mê.
Sau đó cô nhìn nhìn xung quanh.
Cô liền giựt mình kinh hãi.
Nơi cô đang ở,xung quanh đều tàng những cây cối, phía trước là mặt biển thì ở sau lưng như một khu rừng hoang vu.
Nhưng điều làm cho cô sợ hãi chính là nơi đây chỉ có một căn nhà duy nhất này thôi.
Mọi thứ được bao bọc những cây cổ thụ đang che chắn như đang bảo vệ ngôi nhà này vậy.
Cô kinh hoàng hoảng sợ, không một ai có thể cứu cô.
Từ nhỏ cô đã rất sợ ma,nơi đây lại không có ai càng khiến cô kinh hãi muốn thoát ra khỏi nơi đây hơn bao giờ hết.
Nhưng cô phải đi đâu, đi hướng nào trong khi khắp nơi đều là cánh rừng tăm tối.
Lam Lam nhớ lại, cô đã uống chai nước của Lục Diệp Bằng và từ đó cô rơi vào tình trạng hôn mê.
Rồi cho đến khi cô tỉnh lại thì người đàn ông đó lại biến mất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh đưa cô đến chỗ này làm gì?
Cô bắt đầu lục tung căn nhà này lên, cô muốn tìm điện thoại.
Cô muốn ai đó hãy đến đây cứu lấy cô.
Quái lạ là cô đã đi khắp các ngõ ngách trong căn nhà mà không hề tìm thấy một thiết bị điện tử,đừng nói là điện thoại ngay cả ti vi cô cũng không hề thấy đâu.
Thật kỳ lạ.
Một căn biệt thự to như thế lại không hề có một bất cứ thứ gì giá trị hay sao?
Lam Lam kích động tức tưởi không ngừng hét lớn chửi rủa Lục Diệp Bằng với những từ ngữ khó nghe.
Vì cô biết anh đang ẩn nấp đâu đó nhìn cô đang phát điên.
Anh cũng đã điên khi giam cô ở đây.
Cô có làm gì sai với anh đâu,tại sao anh lại giam cô ở đây?
Có phải anh vì sợ cô ngăn cản tình yêu của anh và người con gái đó nên đã giam cô ở đây không?
Lam Lam chửi xong rồi thì lại khóc, những tiếng nức quãng của cô.
Không phải Lục Diệp Bằng không nghe thấy mà anh là đang muốn cô nói ra một câu là cô đang rất cần anh.
Chỉ cần cô nói cô sợ… Thì anh sẽ bước ra ngay.
Khóc một hồi,Lam Lam không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy, cô là người đã từng thoát chết một lần.
Cô phải mạnh mẽ đứng dậy tìm ra cách để thoát khỏi nơi đây.
Cô lại tiếp tục tìm tòi.
Lam Lam đi khắp căn nhà rồi lại quay trở về căn phòng mà khi nãy cô vừa mới tỉnh dậy.
Cô lục tung căn phòng lên, mà trong đầu cô không biết mục đích là cô đang muốn tìm thứ gì nữa.
Đôi mắt cô bất chợt nhìn thấy cây gậy bóng chày được để trong tủ kính.
Trong đầu cô liền nhảy lên một suy nghĩ sẽ khiến cho Lục Diệp Bằng xuất hiện.
Lam Lam bước đến lập tức lấy cây gậy bóng chày ra, nhưng cô không ngờ ở bên trong lại rơi ra một chìa khóa.
Nhìn vào là cô biết ngay chìa khóa này chính là chìa khóa xe hơi.
Lam Lam chợt ngẫm nghĩ.
Không lẽ trong nhà này còn có xe.
Hai mắt sáng lên,Lam Lam không suy nghĩ liền nhanh chóng chạy xuống phòng tìm ngay chiếc xe đó.
Khi nãy cô đã đi xung quanh căn nhà rồi, không hề thấy có một dấu tích của chiếc xe nào cả.
Chỉ còn cách là chiếc xe đang nằm dưới ga ra.
Cứ như thế chỉ trong vòng mười lăm phút Lam Lam đã tìm ra được hầm để xe và cô đã hoàn toàn đoán đúng,trong căn nhà này có một chiếc xe.
Chiếc xe này tưởng đâu xa lạ,ai mà ngờ nó chính là chiếc xe mà lúc trước cô đã đem đi bán của anh
Trong đầu cô chợt ngẫm nghĩ.
Nếu như đem bán chiếc xe này, rất có thể cô sẽ mở được một phòng tranh.
Nhưng mà thôi hãy quên đi… Cái tên cà chớn đó không biết đã đưa cô đến đây làm gì? Thậm chí cô còn không biết ở đây là đâu nữa thì làm sao có thể ra ngoài mà bán chiếc xe này được
Sự tức giận lúc này đã không còn kiềm nén của trong lòng Lam Lam nữa, cô khàn cổ hét lên.
“Lục Diệp Bằng!!!Anh có mau ra đây không? Nếu anh không ra tôi sẽ đập nát chiếc xe của anh luôn đó!”
Cô hiểu anh là một người rất yêu thích sưu tầm xe,thậm chí anh còn xem những chiếc xe như là món báo vật yêu quý,là một đứa con tinh thần của anh.
Nên cô mới nói ra như vậy xem anh có xuất hiện không?
Cả tòa biệt thự lại im lặng một cách đáng sợ, cô không hề nghe thấy tiếng trả lời của anh.
Cô biết anh đang ở đây, cô biết anh đang quan sát cô đang định làm gì?
Lam Lam nhếch môi cười đểu.
"Được lắm Lục Tổng…!Không chịu ra phải không? Vậy thì anh chứng kiến thằng con trai của anh chết dưới tay tôi như thế nào?”
Dứt lời,Lam Lam cầm cây gậy bóng chày lên đánh từng gậy từng gậy vào chiếc xe.
Sự tức giận đầy phẫn nộ từ bữa giờ cô đều trút lên chiếc xe của anh.
Những tấm kính trên chiếc xe đều rơi xuống đất rất nhiều.
Một chiếc xe sang trọng thoáng chốc đã biến thành một bãi phế liệu không hơn không kém.
Lục Diệp Bằng đã thấy, ánh mắt của anh luôn tràn đầy căng thẳng, bàn tay cũng run rẩy rất nhiều.
Anh không phải là tiếc gì cho chiếc xe.
Mà là anh sợ người con gái đó kích động sẽ tự làm mình bị thương, sợ rằng những miếng kính bể sẽ đâm vào tay hoặc chân của cô.
Lam Lam! Em thật sự điên hơn anh tưởng đấy.
Anh đã có hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô như vậy!
Lam Lam đập chiếc xe nát bấy chưa hả dạ, cô liền đi lên căn phòng khi nãy đập mạnh vào chiếc tủ kính, vừa đập vừa khóc tức tưởi.
“Lục Diệp Bằng!!!Anh mau thả tôi ra,mau lên… Tôi thua anh rồi,anh mau thả tôi ra” Trời đã tối,cô sợ ban đêm,cô sợ ở một mình trong căn nhà hoang này…Đặc biệt cô rất sợ những thứ mà mình không nhìn thấy,nhưng nó lại thấy mình.
Lam Lam khóc đến khàn cả giọng,sau đó vì quá mệt mỏi cô đã thiếp đi ở dưới đất.
Lúc này cánh cửa của một căn phòng nằm ở cuối dãy lối đi sân thượng bất chợt mở ra.
Bước đi gấp gáp cùng với hơi thở có phần căng thẳng của một người đàn ông bước về căn phòng của cô.
Mở cửa ra,anh đi đến nhìn cô từ trên xuống.
Anh khẽ thở dài lắc đầu ngán ngẫm.
“Đúng là một cô bé lì lợm…! Em quả thật là một người rất cứng đầu,sau này anh sẽ dạy em thế nào để trở thành một người trưởng thành”.
Dứt lời,anh bế cô lên đi sang một căn phòng khác.
*******
Cho đến sáng hôm sau.
Khi có một cơn gió mát lạnh, có những chú chim hót xung quanh ven rừng.
Cùng với những tiếng động khá lạ lẫm.
Dường như là tiếng dao nĩa đang đụng vào nhau, một hương thơm của một món phương Tây đã làm cho một người nào đó từ trong giấc mơ kéo về hiện tại.
Lam Lam giựt mình tỉnh dậy,mở hai mắt ra.
Đập vào mắt cô chính là một người đàn ông quen thuộc đang ung dung ngồi trước mặt cô.
Lục Diệp Bằng như một bậc vương giả đang ngồi ăn với dáng vẻ tao nhã,từ tốn nhẹ nhàng.
Lam Lam thoát kinh trợn hai mắt lên, cô nhanh chóng bật dậy.
Nhưng điều khiến Lam Lam hoàn toàn sững sốt là, cô đang ngồi trên một chiếc ghế,tay và chân của cô đều bị trói chặt trên chiếc ghế.
Ánh mắt ba phần giận dữ nhìn Lục Diệp Bằng hét lên.
“Anh mau thả tôi ra, anh