Ánh mắt của Lục Diệp Bằng trở nên bi thương nhìn người con gái đang mang dáng vẻ bật khóc như một đứa trẻ trước mặt của anh như vậy.
Trong lòng của anh liền quặn lên cơn đau,như đang có ai đó dùng một con dao đâm vào trái tim của anh vậy.
Lục Diệp Bằng đưa tay vuốt nước mắt trên gương mặt của Lam Lam,rồi sau đó khẽ cúi người xuống định hôn nhẹ vào bờ môi của cô.
Vậy mà Lam Lam lại quay mặt đi né tránh, giọng điệu của cô vô cùng ấm ức.
“Đừng có tỏ vẻ dịu dàng như vậy… Chẳng phải anh đã có bạn gái rồi sao? Làm như vậy không hay đâu”.
Nghe cô nói vậy,Lục Diệp Bằng đã hoàn toàn bất lực, anh chợt nhìn xuống bàn tay của mình,cong môi lên.
"Vậy anh có nên tháo chiếc nhẫn cưới trên tay của anh ra không? Có lẽ như lời em đã nói, bạn gái của anh sẽ không vui khi thấy anh vẫn còn vương vấn vợ cũ"Giọng điệu anh hết sức nhẹ nhàng,khi nói anh luôn nhìn vào ngón áp út của bàn tay mình vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới.
Lam Lam nghe xong liền giựt mình,bất chợt xoay đầu lại nhìn vào ngón tay của anh.
Cô tròn xoe đôi mắt không nghĩ anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới đến tận bây giờ.
Nhìn vào nét mặt của cô,Lục Diệp Bằng chỉ biết cô gái này trong lòng đang có hiểu lầm anh gì rồi.
Lam Lam nhất thời không biết phải nói gì với anh nữa.
Không lẽ mọi chuyện mà mẹ của cô nói về anh hoàn toàn không phải là sự thật.
Mẹ luôn nói với cô rằng,anh đã thay đổi.
Anh không hề nhắc về cô,những gì liên quan đến cô anh đều quăng bỏ hết, thậm chí mỗi lần ai nhắc về cô trước mặt của anh.
Thì anh đều rất giận dữ.
Lục Diệp Bằng vẫn nhìn về cô,anh đã quyết định rồi cho dù cô có đối xử với anh như thế nào,anh cũng cam chịu và sẽ không bao giờ buông tay cô ra thêm lần nào nữa.
Anh mỉm cười thật tươi, rồi sau đó đưa tay cởi trói cho cô.
Sau khi dây thừng được tháo ra,Lam Lam ngẩng người nhất thời chưa thể nào cử động được, cô vẫn dán chặt mắt nhìn về anh.
Một lúc sau,Lục Diệp Bằng nhớ đến điều gì đó,anh nhìn cô khẽ nói.
“Em có nhớ cái lần,mà sau khi buổi họp báo kết thúc, tất cả mọi chuyện của em đều bị Dương Tiểu Vy vu oan trước mặt giới báo chí.
Rồi sau đó,em về nhà đòi ly hôn với anh… Và em có nói với anh một câu, không biết em còn nhớ không?”
Bàn tay của Lam Lam khẽ run lên, nhìn anh lắc đầu.
Lục Diệp Bằng mỉm cười,anh đưa tay vén mấy lọn tóc của Lam Lam ra sau tai của cô, dịu dàng nhắc lại.
“Em nói với anh là…Sau này đừng có quỳ xuống chân tôi mà xin tha thứ”.
Dứt lời,Lục Diệp Bằng từ ở trên ghế bước xuống,quỳ xuống trước mặt của Lam Lam.
Lam Lam sững người, lập tức đứng lên liền kéo anh dậy.
“Anh làm gì vậy! Câu nói đó tôi đã quên rồi!”
"Nhưng anh vẫn còn nhớ…!"Lục Diệp Bằng kiên quyết quỳ dưới chân của cô.
Thấy vậy,Lam Lam cũng không nỡ để anh quỳ như vậy, cô liền cúi xuống quỳ cùng với anh.
Lục Diệp Bằng nhanh chóng đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Anh biết có người đã tác động vào cô nghĩ xấu về anh và anh còn biết người đó chính là mẹ của cô.
Nhưng anh cũng không trách gì bà,anh biết bà chỉ thương xót cho con gái của mình thôi!
Nếu đổi lại là anh,sau này nếu có ai tổn thương con gái của anh thì anh cũng sẽ làm như vậy.
Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi sau đó cất tiếng lên hỏi anh một câu.
“Anh vẫn còn yêu em sao?”
Trái tim cô vẫn luôn tin rằng anh vẫn còn dành tình cảm cho cô, nhưng những lời nói của mẹ, cô phải cần xác minh.
Vì cô không muốn mình lại bị anh lợi dụng thêm một lần nào nữa.
Lần này cô trở về, mục đích cũng chỉ biết tương lai của hai người sẽ đi về đâu thôi!
Lục Diệp Bằng nhìn cô nhẹ nhàng mỉm cười.
"Em ngốc vừa vừa thôi! Trước khi em đi đã dặn dò và bắt anh giữ lời hứa mà ".
Lam Lam vẫn nhớ lời hứa trước khi cô ra đi.
"Nhưng…"Người đàn ông này vẫn làm cho cô cảm thấy nghi ngờ gì đó,rất bất an trong lòng.
Lục Diệp Bằng hiểu ánh mắt của cô.
Lam Lam vẫn còn nghi vấn rất nhiều về anh.
Thì cũng phải thôi,anh đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với cô, tổn thương cô.
Nên bây giờ cô chưa thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Lục Diệp Bằng này có thể hiểu và anh cũng không trách cứ gì cô đâu.
"Anh vẫn ở bên cạnh em…Cho dù em không tin tưởng anh.
"Lục Diệp Bằng khẽ cười ôm người cô đứng lên
"Không…Em…"Lam Lam sợ anh hiểu lầm, rất muốn giải thích với anh.
Lục Diệp Bằng phì cười khẽ lắc đầu.
“Nếu em vẫn không tin anh thì chúng ta chơi một trò chơi đi”
"Trò chơi…"Lam Lam nhíu mày.
“Ừ…”
Lục Diệp Bằng buông cô ra, rồi sau đó anh đi lấy cái gì đó rồi quay trở lại.
Anh đưa tay ra, trên tay của anh có hai lá thăm.
Lam Lam không hiểu liền nhìn anh.
Lục Diệp Bằng giơ hai lá thăm trước mặt của cô, khẽ nói.
“Trong đây là có hai sự lựa chọn.
Chúng ta bắt đầu mối quan hệ từ hợp đồng hôn nhân ba tháng thì cũng để cho ba tháng đó sẽ quyết định thay chúng ta”.
"Là sao…?"Lam Lam hoàn toàn không biết người đàn ông này định bày trò gì nữa.
Lục Diệp Bằng nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của cô,anh liền nhịn không được đưa tay xoa nhẹ đầu cô, rồi nói.
“Đây là có hai sự lựa chọn… Nếu em bốc trúng lá thăm thứ nhất thì ý trời đã định là em bắt buộc phải quay về bên cạnh anh, còn lá thăm thứ hai là do em quyết định,em có muốn quay trở về bên cạnh anh không? Nếu như em muốn rời xa anh thì em phải ở bên cạnh trong vòng ba tháng rồi sau đó cho anh một lý do vì sao muốn rời xa anh…Rồi sau này,em đi đường em,anh đi đường anh.
Chúng ta chỉ còn trên danh nghĩa là ba mẹ của An Nhiên thôi!”
Lam Lam nghe xong liền lườm anh một cái,không thèm để ý đến câu cuối cùng của anh.
“Cái này chẳng khác nào anh lại cưỡng ép em”.
Lý do…Cô phải nói gì với anh bây giờ trong khi cô chưa từng bao giờ nghĩ sẽ rời xa anh.
Trong đầu cô chỉ để ý đến câu nói được trở về bên cạnh anh của anh mà thôi.
Lục Diệp Bằng mặc kệ cô,anh nhanh chóng đưa hai mảnh giấy cho cô chọn.
“Em chọn đi, nếu em bốc trúng tờ giấy thứ hai em muốn gì anh cũng sẽ bằng lòng”.
Nét mặt của Lục Diệp Bằng nghiêm túc đến nỗi khiến cho Lam Lam có chút lo lắng.
Một lát sau,cô cũng nghe lời anh chọn một trong hai của phiếu lá thăm.
Lam Lam định mở ra đọc thì Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng giựt lấy.
Cô chợt nhíu mày.
“Làm gì vậy?”
Lục Diệp Bằng bật cười lớn, đưa phiếu thăm ra giấu ở sau lưng, nói lớn.
“Phòng hờ em sẽ chơi ăn gian để anh đọc cho”.
“Gì chứ…? Em mà chơi ăn gian,em thấy anh thì có…Mau trả cho em” Lam Lam điên cuồng bước đến cố gắng giựt lấy phiếu lá thăm của cô lại.
Người anh cao lớn hơn cô rất nhiều,làm thế nào cô có thể lấy lại trong khi anh không muốn trả.
Lục Diệp Bằng cười lớn, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Anh đưa phiếu để ở trên cao dõng dạc đọc lớn.
“Bà xã