Lục Diệp Bằng đã đi nước ngoài hai ngày,mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
Sau khi ký xong hợp đồng,cuối cùng Lục Diệp Bằng cũng có thể nghỉ ngơi và chuẩn bị về nhà nước.
Trước khi đi về,anh đã thật sự giữ lời hứa với Lam Lam là sẽ mua quà cho cô.
Cũng thật là trùng hợp, lần này anh đi Nam Phi và ở đây lại đang diễn ra một cuộc đấu giá trang sức đá quý.
Biết Lam Lam rất thích đeo lắc tay.
Lục Diệp Bằng đã chịu chơi chi khoảng gần ba mươi triệu USD để đấu giá lấy cho được một chiếc lắc tay được khảm bằng những viên đá ruby huyết bồ câu rất có giá trị, chỉ để dành tặng cho phu nhân của mình.
Tại đây anh cũng đã lựa cho một chiếc nhẫn cưới kim cương với màu sắc sang trọng để dành tặng cho cô,khi hai người tổ chức đám cưới lại một lần nữa.
Lần trước anh đã quá vô tâm, không cho cô một hôn lễ đàng hoàng, nhưng lần này anh sẽ bù đắp lại tất cả cho cô.
Người phụ nữ của anh sẽ là người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc,Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.
Giờ này bên đó chắc đã bảy giờ sáng.
Lục Diệp Bằng không biết, giờ này vợ của anh đã thức dậy chuẩn bị đưa con đến trường chưa?
Ngẫm nghĩ anh lập tức lấy chiếc điện thoại di động cá nhân của mình ra.
Chiếc điện thoại này chỉ lưu một mình số điện thoại của mỗi một mình cô, từ khi cô trở về nó đã được sử dụng sau hai năm anh không màng đến.
Tối qua đã nói chuyện, nhưng anh vẫn không ngừng nhớ cô.
Lục Diệp Bằng nhanh chóng điện thoại.
Đầu dây bên đó dường như đang bận hoặc cô vẫn còn đang say giấc nồng thì phải,cho nên bắt máy khá lâu.
Lục Diệp Bằng kiên nhẫn chờ đợi,cho đến tiếng chuông gần như sắp đứt đoạn thì cuối cùng người bên đó đã bắt máy.
"Em nghe!" Lam Lam vừa trả lời điện thoại vừa thở hỗn hển.
Lục Diệp Bằng bất chợt nhíu mày.
"Em đang làm gì? Sao lại thở mệt như vậy?"
Lam Lam nở một nụ cười xấu xa,cố ý trêu chọc anh.
"Thì em đang chơi xếp hình!.
"
"Với ai!.
" Ngữ khí Lục Diệp Bằng có chút không vui.
Lam Lam đáp.
"Thì một mình chứ với ai nữa!.
Anh nghĩ em chơi với ai!.
Là đàn ông hay là phụ nữ!.
.
"
Lúc này Lục Diệp Bằng nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm,bật cười lớn.
"Bé con!.
! Miệng lưỡi em dạo này to gan lắm rồi đấy! Có tin,anh bay về ngay bây giờ không?"
Lam Lam cười hì hì, buông nhẹ một câu quyến rũ mang đầy sự câu dẫn anh.
.
"Anh về ngay đi,em đang chờ!.
.
Chờ anh về để trả bài đây".
Câu nói của cô đã khiến trong lòng anh bắt đầu trở nên nóng hơn bao giờ hết,anh nghiến răng lại.
"Bật Facetime lên cho anh".
Lần này khi Lam Lam trở về biệt thự đã yêu cầu anh không gắn camera theo dõi cô.
Nếu anh không làm theo yêu cầu của cô,thì cô sẽ lập tức quay trở về nhà của mình,cho nên anh phải đành nghe theo lời của cô,chỉ gắn camera ở những nơi cần thiết, còn nhưng nơi cá nhân của anh và cô thì hoàn toàn không có một bất cứ dấu vết nào của camera hay máy ghi âm nào cả.
Bởi vậy bây giờ anh muốn gặp cô thì chỉ có cách này mà thôi!
Lam Lam khẽ cong môi cười cười.
"Để làm gì chứ!"
"Anh muốn nhìn thấy em".
Lục Diệp Bằng thẳng thắng trả lời.
Lam Lam lắc đầu.
"Không được đâu! Em đang tắm, trên người chỉ quắn một chiếc khăn tắm để chạy ra nói chuyện điện thoại với anh thôi đó".
Lục Diệp Bằng nghe xong, con quái thú càng lúc càng rạo rực lên trong người,anh đè nén giọng điệu của mình.
"Vậy càng phải cho anh xem!"
"Á!.
Chồng ơi! Anh thật là biến thái".
"Mau lên!.
.
"
Cuối cùng với sự thuyết phục của anh,Lam Lam đã cho anh xem cơ thể của cô thông qua chiếc điện thoại với một màn hình nhỏ xíu.
Nhưng điều đó,càng khiến anh muốn về ngay với cô hơn.
Sau khi Lam Lam nói chuyện điện thoại với Lục Diệp Bằng xong, thì cô cũng đã tắm xong rồi.
Sau đó cô định đi xuống nhà chuẩn bị đưa An Nhiên đi học.
Ngay lúc này, điện thoại cô bất ngờ reo lên.
Suy nghĩ đầu tiên của cô,không lẽ là anh gọi điện lại nữa.
Nhưng khi cô nhìn màn hình rồi, cô có chút ngạc nhiên.
Là Hạ Ninh Triết.
Cô liền sợ hãi nhìn xung quanh.
Sợ rằng Lục Diệp Bằng giấu cô,sẽ gắn camera ở đâu đó và rất có thể anh sẽ nghe được cuộc gọi này của cô cùng với người đàn ông khác.
Bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên,sau đó cô từ từ nghe máy.
"Alo".
Đầu dây bên kia,Hạ Ninh Triết đi thẳng vào vấn đề.
"Ngày mai em rảnh chứ! Anh sắp về nước rồi, trước khi về anh muốn ăn cơm cùng với em một lần".
"Ngày mai sao?"
"Ừ! Đúng chín giờ sáng ngày mai,anh muốn gặp em".
Lam Lam thẩn thờ suy nghĩ một chút.
Ngày mai chỉ mới là ba ngày, chắc Lục Diệp Bằng sẽ không về vào lúc này, cùng lắm đi ăn một bữa xem như tiễn Hạ Ninh Triết về nước.
Chắc sau này anh có biết,anh cũng không giận gì cô đâu.
Lam Lam hít thở sâu, rất lâu sau trả lời.
"Vậy ngày mai chúng ta gặp".
******
Hôm nay lại là một ngày không mấy vui vẻ của một ai đó.
Ngày hôm nay A Mẫn phải ra ngoài cùng với gã sếp lớn của mình để xã giao với những nhân vật tai to mặt lớn của giới doanh nghiệp.
Nhưng cô lại không ngờ những người mà cô gặp chính là người quen.
Đó là Lục Diệp Minh cùng với Kim Đại Mạc, người này còn có tên gọi là A Hổ một người quen với Hoắc Thiếu Tiên và cô cũng từng gặp ông ta.
Hai người còn lại chính là Thái Tứ Kiệt cùng với em vợ của mình là Dương Tiêu Khải.
Cả bốn người đều nhận ra cô.
Trong đầu ai ai đều nghĩ đến chuyện đen tối muốn chuốt rượu cô.
Lục Diệp Minh bây giờ đã đối nghịch với Thái Tứ Kiệt, cũng bởi vì Dương Tử Lan bây giờ đã trở thành vợ của Thái Tứ Kiệt,cho nên Lục Diệp Minh cứ ninh ninh cho rằng hai người đã phản bội khi anh còn ở trong tù.
Mục đích Lục Diệp Minh lần này chính là giành lấy vụ làm ăn.
Đúng lúc hôm nay anh ta còn gặp A Mẫn,một người đã từng gián tiếp hại chết mẹ của anh ta.
Ý định trả thù bắt đầu dâng lên,hôm nay anh phải chuốt say A Mẫn,sau đó để đẩy cô vào lòng của Thái Tứ Kiệt,để hai người lên giường với nhau,cũng nhầm mục đích phá hoại gia đình của Thái Tứ Kiệt và Dương Tử Lạn
"Nào cô uống đi, cô phải nể mặt chúng tôi uống hết ly rượu này chứ!" Lục Diệp Minh liên tục rót rượu vào ly của A Mẫn.
A Mẫn đã say, cô thật sự rất mệt nhưng vẫn cố tiếp tục uống.
Cô uống là vì chẳng qua trong lòng cô vẫn còn nhớ đến người đàn ông đó.
Từ sau ngày hôm đó, quả thật Hoắc Thiếu Tiên đã không còn lui tới đến nhà cô nữa.
Cô cũng đã hiểu rằng anh đã bằng lòng chia tay với cô.
Chuyện tình cảm của cô vì vậy cũng đã kết thúc từ đây.
Thấy A Mẫn đã không còn chịu nổi,cho nên sếp của cô đã có ý định muốn bốn người kết thúc buổi xã giao này và định đưa cô về.
Nhưng Dương Tiêu Khải lúc này đã có ý định xấu xa,anh thay đổi chỗ ngồi, bước qua ngồi cạnh A Mẫn.
Đưa bàn tay ra ôm lấy cô vào lòng ngước lên nhìn vị sếp của cô khẽ nói.
"Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, ông có việc thì về nhà trước đi".
"Nhưng!.
.
"Gã sếp có phần do dự, nhưng khi ông ta nhìn vào ánh mắt sắc bén của Kim Đại Mạc, ông đã có phần dè chừng.
Một lát sau, ông đành ngậm ngùi mà đi về bỏ lại A Mẫn một mình ở đó.
Lúc này,Dương Tiêu