Lục Diệp Bằng ngước mắt lên, cả gương mặt tràn đầy dục vọng gấp gáp hôn lên gương mặt đáng yêu của cô, khàn giọng nói.
"Bà xã! Anh muốn em....Anh hết chịu nổi rồi!" Dứt lời,anh cởi thẳng chiếc áo bị bẩn trên người mình ra.
Lục Diệp Bằng định vương tay cởi chiếc váy của cô, thì lúc này anh lại phát hiện ánh mắt của cô đang nhìn ra phía cửa, thấy vậy anh bèn nhìn theo vừa hỏi.
"Em đang nhìn gì vậy?"
Lam Lam hoảng hốt, giựt mình vội vàng xoay đầu anh lại.
"Ông xã....."Lam Lam nũng nịu,ngay sau đó cô chủ động hôn lên môi của anh, cố ý đánh lạc hướng.
Vậy mà cũng đã như ý nguyện của cô,Lục Diệp Bằng đã đắm chìm vào nụ hôn cuồng nhiệt với cô.
"Em đừng mất tập trung, đã đến lúc chúng ta làm chuyện cần nên làm rồi!" Bàn tay anh di chuyển lên phía trên, phủ lên ngọn đồi cao vút, trực tiếp xoa nắn.
Lam Lam cười hì hì, cô đưa tay đẩy anh xuống giường.To gan,dạng chân ra ngồi thẳng,đè lên một thứ hùng vĩ đang núp trong lớp quần ngủ của anh.
Bụng anh co rút lại dữ dội.Anh cảm nhận được người anh em của anh đã gần như muốn xuyên vào bên trong một vùng u tối nào nó mà luôn khiến anh phát điên mỗi lần chạm vào.
Chiếc quần lót của cô, từ lâu đã bị anh cởi ra,đã làm cho anh cũng đã cảm nhận được sự va chạm vừa rồi cũng đã kích thích cơ thể của cô.Dòng suối nóng đã bắt đầu xuất hiện.
Lục Diệp Bằng khó chịu định ngồi dậy ôm lấy cô, nhưng Lam Lam một lần nữa đè mạnh xuống dưới, cô không ngừng dùng thân dưới để kích thích anh, trực tiếp mác xa bên ngoài khiến cho anh ngứa ngáy,con quái vật ấy cũng vì vậy mà phồng to lên dữ dội,đâm mạnh vào người cô.
Lam Lam cúi đầu xuống, dùng lời nói ngọt ngào nũng nịu với anh.
"Chồng yêu ơi! Chịu hết nổi rồi sao.....? Đã qua bao lâu rồi chúng ta chưa thân mật với nhau rồi nhỉ?"
Lục Diệp Bằng nhìn cô đến mê mẩn,Lam Lam đúng là một người phụ nữ khiến anh say mê.Cô thật sự quá đẹp,mỗi một điểm trên gương mặt của cô đều rất xinh đẹp, thân hình cô lại nóng bỏng quyến rũ, cộng thêm hương thơm trên người cô luôn làm cho anh cảm thấy sung sướng khi được ở bên cạnh cô.Không lúc nào mà tim anh lại không đập lên vì cô.Lần đầu tiên cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Lam Lam liếc mắt nhìn ra cửa.Bóng dáng của người đó cô dần như đã nhận ra,khi chiếc mũi nhạy cảm cô đã ngửi được mùi hương của nước hoa mà khi nãy người đàn ông của cô đã nhìn lầm người đó thành cô.
Chính là Dương Tiểu Vy.
Lam Lam cười thầm trong bụng.Đến nước này rồi, cái tật xấu của cô ta cũng chẳng bỏ.Nếu như cô ta muốn xem cảnh phim nóng giữa anh và cô thì cô sẽ cho cô ta toại nguyện.
Cũng đã đến lúc, cô phải trả lại cho cô ta những gì cô ta đã làm với cô năm xưa.
Lục Diệp Bằng cong người lên, dường như anh chỉ muốn xâm chiếm có thể cô ngay lúc này thôi!
"Hơn hai tuần....Em đã cho anh chay gần nữa tháng rồi đấy!"Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi nhìn vào ánh mắt của cô nói.
Lam Lam nghe xong cười lớn, cô đưa tay kéo váy mình lên cao một chút, chiếc váy quá ngắn....Cho nên vừa kéo lên, chiếc mông căn tròn đầy gợi cảm của cô đã xuất hiện dưới ánh mắt của Lục Diệp Bằng.
Máu nóng dồn lên tận não,Lục Diệp Bằng lập tức đưa tay lên liền nhào nặn chiếc mông nóng bỏng của cô ngay lập tức.Cơn khao khát đang đốt cháy cả cơ thể của anh.
Lam Lam không ngại, cô còn nhích người cao lên một chút,để cho anh có thể thoải mái làm điều mà anh muốn, rồi sau đó cô liếc nhẹ ánh mắt nhìn dĩa hào sống mà anh chuẩn bị, cô đưa tay lấy rồi nhìn anh với dáng vẻ hết sức đáng yêu gọi anh.
"Ông xã làm cái này cho bà xã sao?" Lam Lam vừa định lấy một con đưa lên miệng, thì Lục Diệp Bằng đã nhanh tay giành dĩa hào sống lại.
Lục Diệp Bằng bật cười lời,sau đó anh nhìn cô với đôi mắt gian tà, rồi lập tức ăn hết số hào sống dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
Lam Lam ngẩn người một lúc lâu.
Cô không hiểu anh đang định làm gì, chẳng phải cái này anh làm cho cô ăn sao?
Lục Diệp Bằng nuốt hết số hào rất nhanh chóng, lúc này cuộc săn lùng của anh mới thật sự bắt đầu.
Thấy nét mặt ngơ ngác của cô.Anh liền mỉm cười, đưa tay véo nhẹ má của cô,cưng chiều nói.
"Bé con....! Hào sống thì phải cho anh ăn mới đúng chứ...Vậy mới có thêm sức mạnh để phục vụ cục cưng của anh chứ!"
Dứt lời,anh di chuyển xuống một tay ôm lấy cô,tay còn lại tự mình cởi chiếc quần ra.
Thứ to lớn được phóng thích ra ngoài lập tức ngẩng cao đầu chạm vào bụng của cô.
Lam Lam hoảng hồn bật ngồi dậy, đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn vào nó, nuốt nước bọt cái ực, buột miệng nói.
"Sao nó lại to như thế chứ?"
Nghe xong,Lục Diệp Bằng không bị nghẹn họng vì mấy con hào sống khi nãy mà anh lại vì câu nói của cô làm cho á khẩu.
Một giây sau anh ôm lấy cô, khàn giọng hỏi.
"Em không thích nó sao?"
"Thích chứ!" Nói xong,Lam Lam mới phát hiện ra mình đã lỡ miệng, vội vàng đưa tay che mặt lấy vì xấu hổ.
Lục Diệp Bằng mím môi cười,anh nhanh chóng bế cô lên ngồi lên người của anh giống như tư thế khi nãy.
Anh cố ý lên tiếng chọc ghẹo.
"Vợ anh dạo này có chút háo sắc rồi đấy!"
Lam Lam vừa nghe xong,gỡ tay ra ngước mắt lên nhìn anh.Cô không suy nghĩ liền trả lời.
"Chẳng phải anh là chồng của em sao ....!Không lẽ em không có quyền đó? Nếu anh không thích thì thôi vậy!"Nói rồi, cô làm mặt hời dỗi ,nhìn đi một hướng khác.
Nụ cười của Lục Diệp Bằng càng lúc càng nở rộ lên,anh rướn người hôn lên má của cô, khẽ nói.
"Nếu là em, cái gì anh cũng thích....Anh chỉ muốn em sẽ dùng dáng vẻ đáng yêu như thế này đối với một mình anh mà thôi, chỉ một mình anh mới có quyền hạng đó".
Anh thật sự rất thích cô ỷ lại vào anh, muốn cô làm nũng với anh mỗi ngày....!Muốn cô có chuyện gì cũng phải nói với anh đầu tiên.
Nhưng lúc này,Lam Lam đâu còn bận tâm đến suy nghĩ trong đầu của anh.Ánh mắt cô lại một lần nữa hướng về cánh cửa.
Cô không biết Dương Tiểu Vy muốn nhìn trộm đến bao giờ nữa?
Suy nghĩ đen tối trong đầu chợt lóe lên.
Vài giây sau,Lam Lam liền đưa tay ôm chầm lấy anh,cùng anh ngã xuống giường.
Lam Lam cúi đầu xuống chủ động hôn lên môi của anh, thì thầm nói.
"Để em xem,sự chủ động của em có bằng người yêu cũ của anh không?"
Lục Diệp Bằng còn chưa hiểu chuyện gì, đã cảm nhận được bàn tay của Lam Lam đã bắt đầu di chuyển xuống dưới, ôm thẳng dị vật to lớn của anh vào trong lòng bàn tay.
Dục hỏa trong lòng khiến Lục Diệp Bằng bật lên một tiếng rên nhẹ, ánh mắt vẫn đang dáng chặt vào ngực cô.Nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, làm cho anh nhịn không được chỉ muốn đưa tay,nhào nặn chúng.
"Lam....Cởi váy ra mau...." Lục Diệp Bằng khó chịu, gầm lớn.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ là muốn chiếm