Sau một màn triền miên đầy nóng bỏng ấy, mùi hương hoan ái vẫn còn chìm ngập khắp căn phòng.Lam Lam với thân hình mang nhiều dấu hôn mà Lục Diệp Bằng đã để lại trên người của cô, đã mệt mỏi dựa vào người của anh thở hỗn hển.
Cuộc hoan ái khi nãy cũng giống như trước đây, cũng đều hút hết sức lực của cô.
"Em mệt lắm sao?" Lục Diệp Bằng cũng thở dồn dập,anh ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm vào tai của cô.
Lam Lam vẫn ôm chặt lấy anh, ngực cô phập phồng lên xuống dữ dội, khiến anh có thể cảm nhận được cô thật sự đã không còn sức lực nào nữa.
Lam Lam gối đầu lên vai của anh, bàn tay vẽ một vòng tròn lên trên ngực anh,nũng nịu như một đứa trẻ hờn dỗi.
"Hôm nay anh khỏe thật đấy, làm người ta mệt chết đi được".
Câu nói của cô làm cho anh phá lên cười lớn.Anh đưa tay véo nhẹ mũi cô.
"Cũng nhờ vào dĩa hào sống của một tiểu yêu tinh như em, tinh lực của anh đã dồi dào......Cộng thêm hai tuần bị ai đó bỏ đói, nên cũng phải ăn gấp đôi chứ...!"Anh liếc nhẹ ngực cô, nhịn không được liền đưa bàn tay,xoa nắn một bên ngực của cô, khẽ trêu chọc.
"Thêm một lần nữa,anh cũng có thể đáp ứng cho em nữa đấy!"
Lam Lam xấu hổ, vội kéo tay anh ra
"Anh mới đúng là đồ háo sắc".Nói rồi, cô liền quay lưng lại với anh.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, rướn người đến hôn lên tấm lưng trắng mịn màng của cô, khàn giọng nói.
"Có một người phụ nữ nóng bỏng như em ở bên cạnh,anh không thể nào không háo sắc được".
Hành động của anh khiến cô bật cười khúc khích, nhanh chóng xoay người lại ôm chặt anh.
Lục Diệp Bằng nhắc tay lên, để thẳng cô nằm lên trên người của anh.Ngay sau đó,môi anh liền cắn mút chiếc môi đã sưng đỏ của cô.
Lam Lam cũng đáp lại nụ hôn của anh nhanh chóng.
Một lúc trôi qua,khi Lam Lam vẫn nằm trên người anh.Lục Diệp Bằng giơ tay luồn vào tóc của cô, hít thở một hơi thật sâu rồi anh từ từ cất tiếng nói, hỏi cô một câu hỏi.
"Anh thật sự rất muốn biết.Tại sao năm xưa em và Lục Diệp Minh có thể xảy ra tình cảm với nhau.Khi đó em thích cậu ta nhiều không?"
Đúng lúc này, bên ngoài Lục Diệp Minh vừa đi đến cửa đã liền nghe thấy câu nói của anh, chợt khựng bước chân lại.
Lục Diệp Minh đứng ngay chỗ của Dương Tiểu Vy đứng khi nãy,cố gắng nghe xem người phụ nữ trong đó sẽ trả lời với Lục Diệp Bằng như thế nào.
Bên tai anh ta liền nghe giọng cười mang nhiều sự bỡn cợt của Lam Lam đang không ngừng vang lên.
Lam Lam vòng tay qua cổ Lục Diệp Bằng, chủ động hôn lên môi của anh, giọng điệu có phần nghịch ngợm.
"Anh yêu! Vẫn còn để tâm chuyện đó sao?"
Nét mặt Lục Diệp Bằng không vui,anh luồn tay xuống xuống nắn bóp vòng ba của cô như là một sự cảnh cáo.
"Đương nhiên anh không vui rồi, quá khứ của vợ anh tại sao lại xuất hiện nhiều đàn ông đến thế!"
Nghe xong,Lam Lam nở một nụ cười gian xảo, cô từ từ ngồi dậy,to gan dạng chân ra ngồi thẳng lên trên người của anh.
Nét mặt đỏ ửng lại một lần nữa khơi dậy dục vọng nóng hực vẫn còn lại trong người của người đàn ông đối diện.
"Trước đó, trường của em có tổ chức một cuộc thi vẽ sáng tạo.Em có tham gia và Lục Diệp Minh chính là ban giam khảo cuộc thi hôm đó.Ban đầu em không nghĩ mình sẽ quen anh ta, bởi vì anh ta không phải là mẫu người đàn ông em thích.....Nhưng cũng vì sự thách đấu của Dương Tử Lan và sự nhiệt tình của anh ta.Cho nên em mới đồng ý hẹn hò với anh ta".
"Thách đấu sao?" Lục Diệp Bằng ngạc nhiên, liền bật ngồi dậy.
Anh ôm chặt eo cô, nghiến răng hỏi.
"Là thách đấu gì? Em nói cho anh nghe mau....".
Lam Lam mỉm cười, đưa tay ôm lấy mặt anh.
"Là em và cô ta thách đấu là người nào có thể làm quen với anh ta trước.Ai có thể được anh ta chú ý.Nhưng quả thật em không ngờ rằng,anh ta thích em thật sự....Em không biết anh ta thích em khi nào, nhưng Lục Diệp Minh đã theo đuổi em đến tận ba tháng trời.Anh ta chu đáo lúc nào cũng gửi thức ăn lên trường cho em, đưa đón em đi học.Lúc nào em gọi điện thoại cần gặp anh ta,cho dù anh ta có ở nước ngoài cũng bay về đây gặp em....Cho nên,em không thể không động lọng với anh ta được....Huống hồ Dương Tử Lan là người em rất ghét,cho nên em muốn chọc tức cô ta, nên đã yêu đương với Lục Diệp Minh".
Lam Lam chăm chú nhìn vào gương mặt anh, lại buông thêm một câu cố ý chọc tức anh.
"Với lại Lục Diệp Minh cũng khá là đẹp trai, cũng có thể để lại một chút kỷ niệm khi em còn ngồi ở ghế nhà trường".
Nhưng chưa đầy một giây sau.Đúng như cô đã dự đoán, câu nói cuối cùng đã làm cho Lục Diệp Bằng trở nên giận dữ.
"Em dám khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt của anh sao?" Sắc mặt Lục Diệp Bằng chợt tối,ngay sau đó anh đưa tay nâng eo cô cao lên.
Khi Lam Lam còn chưa hiểu anh đang định làm gì, cô bỗng cảm thấy phía dưới thứ to lớn của anh lại một lần nữa xuyên thẳng vào trong người của cô.
Lục Diệp Bằng nhếch môi cười khẩy.
"Nhưng anh có thể nói cho em biết, là không có một người đàn ông nào khác có thể làm cho em sung sướng như anh đã làm với em, kể cả người yêu cũ Lục Diệp Minh cũng không làm cho em một lần có thể "bách phát bách trúng",ra được một tiểu thiên thần là An Nhiên cho em....Chỉ có anh, chỉ có thể là anh mới có quyền chạm vào cơ thể của em......Lam Lam! Em là của anh,em là của anh....Em có hiểu không?" Câu nói cuối cùng,anh như muốn hét lên.Ngay sau đó Anh lập tức nâng hông cô thật cao, sau đó đáp xuống thật mạnh bạo, cứ thế liên tục tiến vào sâu hạ thân của cô.
"Á....!Ưhmmm" Lam Lam cảm nhận được cơn hoan ái lại quay trở lại rồi.
Đúng là cô không nên chọc giận anh.
Cô nhanh chóng bị anh dẫn dắt,đua đưa theo nhịp điệu của anh.Cô nhẹ nhàng rụt đầu xuống, hôn lên đôi môi thâm tình của anh, hỗn hển cất tiếng.
"Vậy chồng yêu có thể nào trúng thêm một lần này nữa không? Em và anh đã từ lâu không có sử dụng biện pháp an toàn rồi.....! An Nhiên cần có một đứa em đó chồng à....!"
Lục Diệp Bằng nghe xong,máu huyết trong người liền hừng hực trỗi dậy.Anh đã chờ cô cho phép anh đã lâu lắm rồi.Bây giờ nghe cô nói như vậy,anh càng sung sướng muốn hét lên thật lớn.Anh không chừng chờ lập tức ôm chặt lấy cô, nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng trượt xuống ngay vòng một gợi cảm của cô.
"Chồng ơi....! Nhưng cũng phải nhẹ thôi nhé....! Chỗ đó vẫn còn đau...."