Cuối cùng sau chuyến đi công tác ngắn ngủi, Tần Hạo Thiên cũng đáp xuống sân bay về rạng sáng hôm nay.
Vừa xuống máy bay anh liền lập tức tới khách sạn.
Anh không hề mệt mỏi mà thậm chí gương mặt rạng rỡ và tràn đầy sức sống rất nhiều so với lúc trước.
Người đầu tiên anh muốn gặp đó chính là Cố Tiểu Sơ, anh muốn mang một món quà bất ngờ dành cho cô.
Nhưng khi anh vừa tới nơi liền nghe Giám Đốc Dương báo cô đã nghỉ việc từ một tuần trước,cơn thịnh nộ của anh lại bắt đầu trổi dậy lập tức quát mắng ông ta.
" Tại sao?.....Tại sao ông không nói lại với tôi biết chứ!?"
" Dạ! Thưa Tổng Giám Đốc, cô ấy xin nghỉ,tôi cũng rất bất ngờ.
Cô ấy chỉ để lại tờ đơn và nghỉ ngay ngày hôm đó"
" Cái gì? Cô ấy không để lại thứ gì cho tôi sao?"Hạo Thiên nhướng mày,giọng nói đè nén sâu trong lòng lập tức hỏi.
Vị Giám Đốc Dương nghe xong liền lắc đầu nhẹ,cung kính cúi đầu xuống trả lời.
" Dạ! Không "
Hai tay Tần Hạo Thiên liền siếc chặt lại, ánh mắt sâu thẳm đa nghi.
"Vợ tôi từ bữa giờ có đến đây không?" Anh có một linh cảm,người phụ nữ đó sẽ lại tới gây sự với Tiểu Sơ và ép cô rời khỏi anh.
Giám Đốc Dương suy nghĩ.
"Có ạ! Hình như cũng là tuần trước,thiếu phu nhân có đến rồi...."
" Rồi sau....!Ông mau nói nhanh lên" Hạo Thiên nôn nóng.
" Dạ...!Bữa đó thiếu phu nhân tới cùng lúc đó Tiểu Sơ cũng đang thu dọn đồ đạc.Thiếu phu nhân không hiểu vì sao vừa gặp Tiểu Sơ liền lập tức kéo cô ấy đi,nhưng lúc đó trong sắc mặt của Thiếu phu nhân rất đáng sợ."
" Có chuyện đó như vậy sao? "Hạo Thiên hỏi.
Giám Đốc Dương im lặng khẽ gật đầu.
Ông không dám nhìn thẳng vào mặt anh.Sắc mặt của anh bây giờ rất đáng sợ, chưa bao giờ ông thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh như thế.
Ông có cảm giác,dường như chuyện Tiểu Sơ có liên quan nhiều tới người đàn ông này.
Cũng như Thiếu Phu nhân đến đây gây sự với Tiểu Sơ cũng đã chứng minh lời đồn đại bên ngoài là đúng.
Tổng Giám Đốc của ông đã có người phụ nữ khác và người đó không ai khác chính là Cố Tiểu Sơ.
Tần Hạo Thiên im lặng đứng lên, sương mù trong đáy mắt dường như đang phủ tầm nhìn của anh.
Trái tim anh chợt run nhẹ lên, cảm giác lo sợ lập tức kéo đến.
Cô hiện giờ đang ở đâu, tại sao không chờ anh về.
Chỉ một chút nữa thôi,cô và anh đã có cơ hội bên nhau rồi.
Tại sao không đợi anh?
Anh nhìn thẳng vào Giám Đốc Dương ra lệnh
"Hồ sơ lý lịch của Tiểu Sơ, địa chỉ nhà mang đem đến đây cho tôi"
Giám Đốc Dương nghe xong, gương mặt trở nên khó coi,đôi chân không hề nhút nhít.
Tần Hạo Thiên nghi hoặc.
" Sao...? "
" Dạ....!Lý lịch của cô ấy đã bị Nhị Tiểu Thư lấy đi rồi"
" Cái gì...!Lam Lam sao? "
" Dạ "
Lại chuyện gì nữa đây, chẳng phải Lam Lam đang là người duy nhất trong nhà ủng hộ cho việc anh và Tiểu Sơ đến với nhau sao? Tại sao con bé lại làm như vậy?
Bước chân anh nhanh chóng lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy anh vừa lấy điện thoại ra điện cho cả hai, Tiểu Sơ và cả Lam Lam nhưng không một ai chịu nghe máy của anh.
Trong lòng anh càng như ngồi trên đống lửa.
Hạo Thiên không hiểu, không rõ chuyện gì đang xảy ra những ngày anh vắng mặt.
Mọi thứ đều thay đổi.
Em gái đổi ý,người anh yêu thì lại đang lẫn trốn anh.
Bây giờ,anh phải làm sao mới có thể gặp được Tiểu Sơ và thổ lộ tình cảm của anh đối với cô ấy đây?
Suốt thời gian, anh đi công tác không một ngày nào mà anh không nhớ cô, người con gái với dáng vẻ yếu đuối nhưng luôn luôn mạnh mẽ đang dần làm hư não bộ của anh và ngay cả giấc mơ anh cũng mơ thấy cô cùng anh tạo nên một gia đình hạnh phúc....!Có anh, có cô và cả Ái My cùng với những đứa con tương lai của hai người.
*********
Hôm nay cũng là ngày họp mặt bên gia đình nhà họ Tần.
Cả hai vợ chồng Lục Diệp Văn,Thi Thi cùng với vợ chồng Lục Diệp Bằng, Lam Lam cùng về đây ăn cơm.
Trong bàn ăn, Ông nội là người ngồi ở giữa xem như là người lớn nhất trong nhà, phía bên phải ông là vợ chồng Tần Văn Hạo còn bên trái là Tần Tiểu Ni,hai vợ chồng Lục Diệp Văn thì ngồi kế bên bà Tần còn Dương Tiểu Vy lại ngồi cạnh bên Tiểu Ni.
Lục Diệp Bằng được mẹ vợ sắp xếp ngồi cạnh Tiểu Vy, lúc đầu anh thật cảm thấy rất khó chịu nhưng bắt đắc dĩ anh cũng phải làm theo ý mẹ vợ.
Trong nhà chỉ có Lam Lam và Hạo Thiên là vắng mặt.
Gương mặt Tiểu Vy vui mừng khi được ngồi bên cạnh Lục Diệp Bằng,cảm giác phấn khởi như hai người mới thật sự là vợ chồng của nhau.
Ông nội nghiên đầu nhìn qua Lục Diệp Bằng khẽ hỏi:
" Diệp Bằng! Đứa cháu gái cưng của ta sao giờ này chưa tới vậy?Con không đưa rước con bé sao?"
Diệp Bằng ngẩng đầu lên, anh còn chưa kịp trả lời,Tiểu Vy bên cạnh dùng một giọng nói đầy ẩn ý cất lên:
"Ông nội! Cô út không còn nhỏ nữa cần gì phải có người đưa,kẻ rước"Dứt lại, cô không thèm nhìn đến ai liền gấp một miếng thịt để vào trong chén của Lục Diệp Bằng.
Càng ngày cô ta càng không xem ai ra gì,không một ai trong nhà mà cô ta không nói xiên nói xéo.
Nhưng cô chỉ vừa để vào thì Lục Diệp Bằng đã thẳng tay để chén cơm xuống bàn rồi ngồi nhảy sang chiếc ghế bên cạnh.
Anh không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta trước mặt gia đình vợ.
Hành động của cô ta không những khiến anh khó chịu mà còn có những ánh mắt mọi người nhìn hai người đầy nghi ngờ,mọi người cảm thấy anh và cô ta rất mờ ám đặc biệt là cô ta luôn dùng ánh mắt trìu mến nhìn anh khiến mọi người ai ai cũng đều nảy sinh đa nghi về mối quan hệ của hai người.
Diệp Bằng đưa mắt nhìn mẹ vợ của mình khẽ nói:
" Mẹ cho con xin một cái chén cơm khác!"
Mai Anh lập tức hiểu ngay liền kêu người giúp việc mang ra một chén ăn mới.
Lúc này, Lục Diệp Bằng mới nhìn qua ông