Lục Diệp Bằng trực tiếp lái xe chở Lam Lam đến điểm hẹn.
Một nhà hàng được đặt cách nằm ở ven biển.Không khí thoáng mát có phần yên tĩnh một chút.Nơi đây còn những chú chim bồ câu đậu xung quanh trước cửa.Không gian lãng mạn rất thích hợp cho những buổi hẹn hò của các cặp tình nhân.
Hôm nay những người Lục Diệp Bằng hẹn,không ai khác ngoài hai người anh em của mình:Tịch Duy An,Hoắc Thiếu Tiên còn cả Dịch Chung Linh đang ngồi đợi hai người.
Lục Diệp Bằng nắm tay Lam Lam bước vào bên trong,bước chân còn chưa kịp đến liền bị Tịch Duy An đang ngồi ở đó lên tiếng giễu cợt.
" Có phải đôi vợ chồng nào mới cưới cũng trong mệt mỏi như hai người không?.....Lục Diệp Bằng,hôm qua chắc mãn nguyện lắm rồi phải không?”
Lục Diệp Bằng bình tĩnh nhưng ngược lại với anh, Lam Lam có chút đỏ mặt với câu nói của Tịch Duy An.
Ý tứ đã quá rõ ràng rồi còn gì?
Cô thầm chửi Lục Diệp Bằng trong lòng.
Đúng là bạn anh cũng như anh đều vô liêm sỉ hạ lưu cùng một giuộc với nhau.
Tịch Duy An thấy gương mặt ngại ngùng của Lam Lam liền lập tức cười lớn
" Em dâu lại đỏ mặt nữa rồi!”
"Khụ.."
" Đủ rồi đấy! "Lục Diệp Bằng đưa ánh mắt sắc bén nhìn về Tịch Duy An cảnh cáo.
Nói xong, Lục Diệp Bằng nắm tay Lam Lam kéo một chiếc ghế đặt cô ngồi xuống còn anh thì ngồi bên cạnh cô.
Bàn tay anh ngông cuồng để sau chiếc ghế của cô,dường như anh muốn đánh dấu chủ quyền,cô là vợ của anh.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn hình ảnh này bỗng nhếch môi cười nhẹ,mệt mỏi lắc đầu.
Tịch Duy An cau mày, ngữ khí khó chịu nhìn Hoắc Thiếu Tiên lên tiếng.
" Cậu cười cái gì?"
Hoắc Thiếu Tiên nhún vai trả lời.
" Không có gì chỉ thấy hai tên ngốc như anh thật sự quá giống nhau".
" Cái gì....? " Cả Lục Diệp Bằng cùng Tịch Duy An đồng thanh lên tiếng.
Lục Diệp Bằng gương mặt tức giận.
" Anh nói ai ngốc hả? "
Hoắc Thiếu Tiên thở dài mệt mỏi, cái tên này chỉ giỡn một chút mà hắn ta lại căng đến thế.
Xem ra từ khi lấy vợ tính nết của Lục Diệp Bằng đã thay đổi.
Không còn thích đùa giỡn như lúc trước.
Đúng lúc này, Dịch Chung Linh mới từ nhà vệ sinh đi ra thấy Lam Lam liền vui mừng chạy nhanh lại.
" Em đợi chị từ nãy giờ....Chị đi đây với em,em cho chị xem cái này!"Nói rồi cô liền nắm tay Lam Lam đi.
Nhưng Lam Lam vừa đứng lên thì lại bị bàn tay Lục Diệp Bằng kéo lại.Gương mặt lạnh lùng ra lệnh.
" Không đi đâu hết! "
Lam Lam lại bị anh kéo ngồi xuống.
Dịch Chung Linh hướng về phía Lục Diệp Bằng hét lên.
" Lục Diệp Bằng..! "
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sắc mặt không thay đổi của anh,đặc biệt Tịch Duy An.
Anh ta đối với thái độ của Lục Diệp Bằng có một chút không hài lòng.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Chung Linh gương mặt hồ nghi.
" Muốn cái gì!"
Khoé mắt Chung Linh dâng lên một cảm giác bực bội, cô đưa mắt nhìn về phía chồng mình nhờ anh giúp đỡ.Tịch Duy An lập tức hiểu ngay,anh nhẹ nhàng buông ra một câu.
" Cậu xen vào chuyện của phụ nữ nhiều rồi đấy....! Lục Tổng"
" Nhưng đối với vợ của anh tôi phải có trách nhiệm bảo vệ vợ của tôi" Lục Diệp Bằng thản nhiên đáp.
Trái tim Lam Lam run lên, Cô quay đầu nhìn Lục Diệp Bằng.
Cô quyết định kể từ bây giờ sẽ xưng hô như anh mong muốn.Một tiếng kêu cũng không mất mát bao nhiêu so với cô.
" Ông xã! Chung Linh sẽ không làm gì em đâu, em đi với cô ấy một chút thôi!" Cô cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng nghiêm khắc với cô thì phải.
Không phải một mình Chung Linh mà những ai tiếp xúc gần với cô đều bị ánh mắt đa nghi của anh dòm ngó.
Một tiếng " Ông xã" của cô khiến tâm trạng của Lục Diệp Bằng bỗng thoáng chốc vui mừng, ánh mắt lộ vẻ sung sướng.
Nhưng chỉ một giây sau, anh thu lại ánh mắt lại nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cô đã nói như vậy nếu anh còn ngoan cố không cho thì lại làm cho cô lại suy nghĩ lung tung,tâm trạng lại không vui không thèm nói chuyện với anh nữa thì sao.
Được lệnh cho phép của Lục Diệp Bằng,Chung Linh vội vàng kéo tay Lam Lam đi khỏi.Vừa đi Chung Linh liền dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn về đằng sau lưng của Lục Diệp Bằng chửi thầm.
"Lục Diệp Bằng! Anh hãy chờ đó,tôi sẽ cho anh biết tay."
Đợi cho hai người phụ nữ đó rời khỏi,gương mặt Tịch Duy An có phần lạnh lẽo nhìn về phía Lục Diệp Bằng cất lên một giọng nói đầy uy nghiêm.
"Cậu là đang có thành kiến với vợ tôi hay cậu lại sợ cô ấy nói ra quá khứ của cậu..."
Lục Diệp Bằng vờ như không quan tâm với tay lấy cuốn menu chuẩn bị gọi vài món cho Lam Lam.
"Tiểu Lam nhà tôi ngây thơ không có thủ đoạn nhiều như Chung Linh nhà anh...!Tôi chỉ sợ vợ anh lại dạy hư vợ của tôi thôi"Lục Diệp Bằng nhanh chóng nói ra điểm trọng tâm.
Nghe xong, Tịch Duy An chỉ hừ lạnh một tiếng, nét mặt như chế giễu câu nói của Lục Diệp Bằng, anh đưa tay lấy ly rượu lắc nhẹ khẽ nói.
" Ngây thơ....! Tôi nhớ vợ cậu được gọi là "Phù Thuỷ" Từ khi nào lại có sự ngây thơ của cô ấy lại hình dung trong câu nói của cậu vậy?" Duy An ngừng lại một chút, rồi nhếch mép cười khẩy " Không lẽ yêu quá,hóa điên rồi sao?"
Lục Diệp Bằng cười khẽ:
" Cũng giống như anh thôi!"Một câu ngắn gọn nhưng đánh vào trọng tâm của Tịch Duy An.
Ánh mắt Hoắc Thiếu Tiên lạnh lùng nhìn về phía hai người bạn của mình đang dùng hết sức để bảo vệ một nửa của họ.
" Tốt hơn anh đừng xen vào chuyện của phụ nữ" Hoắc Thiếu Tiên nhìn Lục Diệp Bằng khẽ đề nghị
"Đừng để cô ấy nãy sinh nghi ngờ về anh.
Lam Lam là một cô gái thông minh,nhạy bén,thậm chí là tài giỏi.
Nếu không mọi người cũng không đặt biệt danh cho cô ấy là "Phù Thuỷ Hội Họa".Lỡ như cô ấy biết được lý do của anh muốn lấy cô chỉ vì mục đích riêng của anh....!Thì tôi e rằng cô ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu."
" Không tha thứ thì sao?....!Cô ấy cũng đã là vợ tôi!" Giọng nói Lục Diệp Bằng lạnh lẽo.
Dường như anh cũng đã lường trước,sau này một lúc nào đó người con gái đó cũng sẽ biết được kế hoạch của anh.
Nhưng biết thì đã sao, anh sẽ không cho cô có một cơ hội rời xa anh.
Lam Lam là vợ anh,mãi mãi cũng là vợ của anh.
Sự chiếm hữu dâng lên trong ánh mắt Lục Diệp Bằng càng lúc càng rạo rực hiện lên.
Đằng sau lưng anh,Lam Lam sững sờ đứng ở đó.
Cả ba