Ninh Thương Thần ngồi trước cái bàn lớn, trong lòng chợt dâng nên cảm giác lo âu.
Anh bây giờ đang ở trong một căn phòng không phải phòng làm việc của chủ tịch, nơi này đầy rẫy những món đồ trân quý, tranh cổ treo khắp phòng và những bình sứ trắng được sắp xếp trên kệ gỗ.
Đây là Ninh gia.
“Ba của chúng ta đâu rồi nhỉ? Hôm nay đầu tháng ông hẹn chúng ta tới đây thì cũng không nên đến muộn chứ.” Ninh Viễn khó chịu nói.
Ninh Thừa Sênh bĩu môi ánh mắt dò xét: “Anh cả, anh có ý kiến gì thì đợi ba đến rồi nói, rên rỉ như vậy cũng chẳng có ích lợi gì.”
“Cậu gọi tôi là anh có vẻ không thuận miệng lắm nhỉ Thừa Sênh? Cậu có quên mất một điều rằng cậu là em út hay không vậy?”
Ninh Thừa Sênh là đứa con trai cuối cùng của Ninh Thành, là em út nhưng cũng chẳng chênh bao nhiêu tuổi.
Bởi Ninh Thành trong một năm gieo giống khắp nơi, thấy đủ rồi thì đi liền thắt ống dẫn tinh.
Nên căn bản mấy đứa con của ông ta đều tương đương bằng tuổi nhau.
Bọn họ chung cha, nhưng mỗi người lại có một người mẹ khác nhau.
“Anh cũng chỉ sinh ra trước tôi vài tháng thôi, tôi gọi anh một chữ anh cũng là tôn trọng lắm rồi, còn muốn tôi kính anh như cha mẹ chắc.”
“Thừa Sênh, cậu có nghe câu anh cả không khác gì mẹ cha không? Cậu không tôn trọng anh mà còn đòi nói lý ư? Để ba biết cậu sau lưng ông có bộ dạng thế này thì hẳn sẽ thất vọng lắm.”
“Như anh nói thì ông ấy sẽ thất vọng vì con trai cả của ông muốn THAY VỊ TRÍ của ông và làm cha thay cho ông đấy!”
Bọn họ cãi nhau qua lại một hồi, cắn nhau cũng không biết hai bên đau những kẻ khác lại cười, căn bản làm loạn nhiều thì càng mất điểm trước mặt Ninh Thành, người được hưởng lợi đương nhiên sẽ là những anh em còn lại.
Ninh Thương Thần quá mệt óc, đập bàn, ánh mắt lia về phía bọn họ.
“Cãi nhau đủ chưa? Muốn bị đào thải như những người trước sao? Chưa biết rút kinh nghiệm à?”
Ninh Thành có mười người con nhưng bây giờ chỉ còn phân nửa.
Có hai lý do dẫn đến chuyện này, một là do bọn họ tự triệt tiêu nhau, hai là do chính Ninh Thành loại bỏ.
Những người con của ông ta hiện giờ đều là những người con ông tâm đắc nhất.
“Lão ngũ nói đúng đấy, hai người mau thôi đi.”
“Thôi thì thôi, nhưng lão tam có biết cha đang ở đâu không?”
Ninh Từ Siêu - Lão tam hơi nhướng mày nhìn Ninh Thương Thần.
“Có biết, ông ấy nhờ tôi chuyển lời đến mấy anh rằng ông ấy có chuyện nên hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
“Chuyện gì lại khiến ông ấy bỏ mặc những người con của ông ấy đây?”
“Nghe nói ông ấy đi giải quyết nốt một kẻ không biết thân biết phận.”
…
Mùi tanh xộc lên, là mùi máu tươi!
Kình Hân bất giác đi thụt lùi, đám người vừa nãy đều chết cả rồi, bọn họ đều chết cả rồi!
“Các người dám giết người luôn ư? Các người là ai? Sao lại cứu tôi?”
Bọn họ ăn mặc rất nghiêm chỉnh, trên mặt không dính bẩn, tay cầm súng không dính máu, cả người cơ bắp nhìn cô từ trên xuống.
Những người này khiến cô cảm thấy không hề tầm thường, thậm chí là e sợ.
“Mau đưa cô ta đi, ông chủ đang chờ.”
Kình Hân thủ thế, không muốn để mục đích của bọn họ thành công.
Ai ngờ chưa kịp động thủ, kẻ âm thầm len lén luồn ra phía sau cô đã đâm một mũi tiêm, bơm thứ gì đó vào động mạch.
Sức lực mất dần, Kình Hân ngã