Kình Hân ngồi trên đất, bỗng cảm thấy sức lực đã trở lại, liền đứng lên.
“Sao cô ta có thể đứng dậy sau khi bị tiêm thuốc suy nhược của lão trọc vậy? Không quan trọng, mau giết chết cô ta đi!”
Bọn họ ban đầu nghĩ cô chỉ là một cô nhóc yếu đuối nên không dùng đến súng, một tên có vẻ là đại ca đi đến, định dùng bàn tay thô ráp của mình tóm lấy cô.
Chỉ không ngờ cô không bị tóm lại, còn dùng khẩu súng trong tay bắn hắn một đạn vào chân.
“A.a.a!”
Hắn khuỵu xuống ôm chân đầy máu, sơ hở bị Kình Hân dí súng vào họng.
“Mày… mày! Mày lấy cây súng này ở đâu?”
Khi ở con hẻm kia Kình Hân đã giấu đi một khẩu súng, bọn họ không biết chuyện này.
“Khi nãy bắn lệch chỉ trúng chân anh.
Bây giờ tôi không nghĩ bản thân có thể trượt đâu.”
Giọng của cô cũng dần khôi phục lại, xem ra trạng thái này chỉ được duy trì trong một khoảng thời gian nhất định.
Kình Hân dọa hắn, tay còn dí súng sâu hơn cho hắn “cảm nhận rõ”.
“Mày đừng có làm bừa, bọn tao sẽ giết mày đấy!”
“Các người nghĩ tôi thả các anh ra thì tôi có cơ hội sống không?”
Bọn họ không trả lời, xem ra cô càng không thể buông tay.
“Mau dẫn đường, đưa tôi ra khỏi đây!”
Kình Hân đang giữ tên cầm đầu, cô nghĩ bọn họ sẽ hạ súng xuống nhưng không.
Những mũi súng vẫn chĩa về phía cô.
“Các người làm gì vậy? Không mau hạ súng xuống.
Đại ca các người đang trong tay tôi đấy.”
Bọn họ không có lựa chọn, cô bắt buộc phải chết, nếu không Ninh Thành sẽ là người giết bọn họ.
Vì bản thân, bọn họ sẵn sàng hy sinh cả đại ca của bọn họ.
Nhưng một nửa trong số đó lại chĩa mũi súng về phía đồng đội của mình.
“Bọn mày đang làm cái vẹo gì thế? Kẻ cần phải giết đang đứng ở kia cơ mà?”
“Chúng tôi là người của cậu chủ, cô mau đi đi!”
Cậu chủ? Ninh Thương Thần ư?
Tuy Kình Hân chẳng hiểu chuyện gì, nhưng đây là thời cơ thích hợp để cô chạy trốn.
Kình Hân bỏ lại tên đại ca chạy thẳng ra ngoài cửa.
Sau đó bên trong cũng bắt đầu nổ súng, một cuộc nội chiến đã diễn ra.
Bên ngoài trời đã tối, cô đã ngất lâu vậy rồi ư? Bây giờ Kình Hân mới cảm thấy bản thân rất đói, sáng cô mà giận dỗi bỏ bữa thì chắc bây giờ không còn sức mà chạy nữa rồi.
Đằng sau vẫn có người đuổi theo cô, nhưng trời đã tối, bên ngoài lại là cảnh rừng rú, cho nên chẳng ai xác định ai đang ở đâu.
Rừng này rộng như thế, đem cô tới đây giết bịt miệng hóa ra lại phản tác dụng.
Cô lanh trí núp sau một cái cây lớn để cho bọn người ấy chạy qua, sau cùng lại chạy theo hướng ngược lại.
Ở đây chẳng thể xác định phương hướng, vậy cô đánh chạy bừa vậy!
Chạy một lúc, rất lâu sau đó chẳng còn nghe thấy tiếng động của bọn họ nữa, Kình Hân thấm mệt đi chậm lại, cô lạc trong khu rừng này mất rồi, không thể đi ra.
”Hay trốn tạm đâu đó, để sáng rồi tính…” Vừa nghĩ thế, Kình Hân liền dập tắt ý nghĩ đó ngay, “Không được, từ giờ đến sáng mình có trốn cũng không thể toàn mạng rời khỏi đây.
Chỉ có lúc này!”
Kình Hân siết chặt tay, cô cảm thấy bản thân như sắp chết đến nơi rồi, trước mắt cánh rừng không có ai mò tới, nhưng càng như thế