Tiết Nhiên Ly chẳng hiểu anh nói gì.
Nhưng cô biết nhất định chuyện này có vấn đề.
Cô rướn cổ cao lên, cố gắng không để bản thân thấp hơn Mã Thiệu Huy.
- Anh nói cho rõ vào, rốt cuộc em đã làm gì sai?
Mã Thiệu Huy cười khinh bỉ, anh lấy điện thoại từ trong túi, đưa đến trước mặt Tiết Nhiên Ly.
- Là do chính cô làm! Sao cô lại dám lừa dối tôi, tại sao dám làm hại gia đình tôi!
Vừa nói anh vừa chỉ vào màn hình điện thoại và Mã Du.
Cậu bé mơ màng nhìn hai người lớn cãi nhau ầm ĩ trước mặt, cơ thể cậu run rẩy nhưng chẳng ai nhìn thấy.
Tiết Nhiên Ly nhìn căng mắt vào điện thoại.
Màn hình hiện rõ vết thương trên má Bình Nhu, khuôn mặt chị đầy đau khổ, nước mắt ngấn lệ đáng thương.
Người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ chị ấy bị ức hiếp.
Tiết Nhiên Ly phì cười, cô thật sự bị run sợ bởi bộ mặt nham hiểm của Bình Nhu.
Cả người tiến về phía trước.
Tiết Nhiên Ly dùng ngón tay cái trỏ chỉ ra, và đâm vào lồng ngực Mã Thiệu Huy.
Cái đâm nhẹ không làm anh đau được, nhưng cô lại dùng sức ấn mạnh vào, Mã Thiệu Huy theo quán tình bị đẩy lùi từng bước.
Tiết Nhiên Ly cứ thế lấn tới, cô vừa dùng ngón tay đâm lồng ngực anh liên tục, miệng vừa nghiến răng, vừa gằn giọng nói:
- Anh, nghe, cho, rõ, đây.
Tôi mới là người bị đánh! Là vợ cũ của anh ra tay đó!
Túi xách nhỏ của cô được Mã Du giữ và đặt trên đùi cậu.
Cô quay sang nhìn Mã Du nói:
- Du Du, đưa cho dì giấy khám bệnh!
Mã Du phối hợp nhanh chóng, cậu lấy từ trong túi xách con gái ra tờ giấy trắng có dấu mộc chính quy ở bệnh viện Tây Đô.
Tiết Nhiên Ly nhận từ tay Mã Du, sau đó đưa thẳng ra trước mắt Mã Thiệu Huy.
Tờ giấy ghi rõ "Vết thương ẩn đỏ sau khi bị tác động vật lý".
- Nhìn kỹ vào, ở đây nữa.
Tiết Nhiên Ly chìa mặt ra tới gần anh, cô chỉ tay vào bên má còn đang hồng hồng của mình.
Nhìn kỹ sẽ thấy có đường viền nhỏ phác họa dấu bàn tay.
Mã Thiệu Huy bất ngờ cứng người.
Vẻ mặt muốn nói nhưng không thể nói.
Ngay giây phút này anh vẫn cứ cứ rắn tin theo lời Bình Nhu.
Tiết Nhiên Ly nhận ra điều đó, cô khổ sở nặng ra nụ cười đầy giả tạo.
- Vợ cũ của anh khi không đánh em, xém chút hại con em giật mình đó.
Nhắc tới cái thai, Mã Thiệu Huy cúi đầu nhìn xuống.
Anh mím môi, sau lại ngẩng lên nhìn vào mắt Tiết Nhiên Ly nói:
- Không cần nó cũng chẳng sao!
Câu nói như sét đánh ngang tai.
Tiết Nhiên Ly hoảng hốt, cô trợn mắt nhìn anh.
Vẻ mặt ngờ vực hỏi lại:
- Anh...!Vừa mới nói cái gì? Anh nói lại cho em nghe?
Tiết Nhiên Ly chồm người tới nắm lấy cổ áo của anh.
Bàn tay siết chặt cổ áo, lớp da mỏng mảnh ẩn hiện lên từng khớp xương nhỏ.
Mã Thiệu Huy biết mình không phải lỡ lời nói sai, anh chính là cố tình.
Không muốn giải thích nhiều, anh nhìn từng đường nét trên mặt Tiết Nhiên Ly đang căng chặt ra.
Sau vài giây anh mới chịu mở miệng nói xin lỗi, tay đưa lên kéo bàn tay của cô ra.
Xoay người đẩy Mã Du đi vào phòng trốn tránh.
Chỉ còn mỗi Tiết Nhiên Ly đơn độc đứng giữa nhà.
Cô hệt như rơi vào hố sâu không đáy, cả người lơ lửng không tìm được điểm tựa.
Ánh mắt ngờ nghệch, bước chân nhẹ tênh đi trong vô thức.
Đứa bé cũng là con anh, cũng là một sinh mệnh đáng quý, vì sao anh lại chán ghét đứa con ruột của anh.
Là vì cô không phải chị Bình Nhu sao?
Tâm trạng vui tươi trước đó nhanh chóng bị sụp đổ.
Tiết Nhiên Ly trở về phòng thay quần áo rồi chùm chăn trốn đi.
Cô mím môi khóc thầm lặng, cảm giác ngực nghẹn uất khó chịu, nhưng có nói ra cũng sẽ không được ai thấu hiểu.
Mã Thiệu Huy vốn dĩ biết cô yêu anh rất nhiều, nhưng anh lại chẳng bao giờ tin rằng, cô sẽ không bao giờ lừa dối anh, cô sẽ không làm hại người anh yêu quý và nhất định cô sẽ không bao giờ tranh giành thứ không thuộc về mình.
Cô mang thai, nhưng cả hai đều trong sạch.
Đời này cô đã hứa, nhất định không ham muốn tình yêu từ anh, cô chỉ cầu nguyện anh mãi bình an.
Trách cô đê tiện, trách cô ích kỷ, trách cô tham lam đều có thể.
Nhưng cô chỉ xin anh đừng nghĩ rằng cô sẽ lừa dối anh bất cứ điều gì......
Khóc thầm đến khi mệt mỏi thiếp đi.
Mã Thiệu Huy gõ cửa tìm cô, nhưng gõ mãi không thấy trả lời.
Lại nghĩ việc lúc chiều mình đã vô thức phát ngôn sai lầm, anh áy náy cúi thấp đầu.
Đứng đợi chừng năm phút anh mới vặn chốt cửa đi vào.
Nhìn phần chăn nhô lên cao, che phủ cả cơ thể Tiết Nhiên Ly.
Mã Thiệu Huy đi tới lay nhẹ người cô.
Tiết Nhiên Ly say ngủ, cô chỉ cử động nhẹ đẩy đi tấm chăn che người mình xuống.
Cô trở mình nằm ngửa ra.
Khuôn mặt trái xoan điển hình lộ rõ.
Mã Thiệu Huy nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng, hai bên má dính khô giọt nước.
Hơi thở của cô nặng nề, hệt như mũi bị nghẹn lại.
Anh nhìn thấy và nhớ đến cô bé lúc nhỏ hay mít ướt đòi cha.
Tiết Chính bận rộn quên mất cả đứa